Ta thấy ta từ Sông Núi cũ
Trôi như con suối biệt xa nguồn
Rơi như chiếc lá không về cội
Chạm tới vô biên những nỗi buồn!
Trôi đ! như thể chim lìa tổ
Bỏ lại máu, xương bỏ giống nòi
Bỏ cả tình quê yêu dấu mãi
Bứt ruột mà đi... hỡi Đất Trời!
Ta đi như trốn ta vào núi
Thấp lửa rừng xanh tóc bạc rồi
Đốt than nửa gánh ta vào chợ
Nửa gánh “Hoàng Hoa” sưởi mộng đời.
Ta đi! như bóng ma lìa xứ
Lẫn khuất mười năm bỗng dại khờ
“Dâu biển” tang thương Sông Núi hỡi!
Khúc tàn chinh lệ hóa thành thơ.
Rồi mai! gửi xác bên trời vắng
Đất lạ hồn linh cũng dật dờ
“Theo Mộng Ta Về” Sông Núi cũ
Quê Mẹ xanh rờn những giấc mơ.
Long Khánh 1994
Vũ Đức Tô Châu
* * *
Xem bài cùng tác giả, click vào đây
Xem bài trên trang Thơ, click vào đây
Về trang chính: www.nuiansongtra.com