TIẾNG SÓNG LẠNH VỖ ĐÔI BỜ KIM CỔ
(Cảm khái sau khi đọc bài thơ XUÂN DẠ của Nguyễn Du)
Con sóng vỗ - trăng buồn soi bến lạnh
Đời tha hương ngùn ngụt khói tuôn sầu
Dòng mực chảy - tấm lòng son hiu quạnh
Nỗi niềm riêng Người viết gửi về đâu!?
Kiều gãy đàn hầu rượu Hồ Tôn Hiến.
Đêm vào khuya - Trăng đã chếch hiên ngoài
Sông Lam chở lòng xưa về trú ngụ
Thôn Nam Đài đã xa ngày tháng cũ
Vọng ngàn sau tiếng sóng lạnh hồn thơ.
Cổ kim ơi - vẫn một ánh trăng mờ
Chia hai nửa: quê người và cố xứ
Để một nửa nhớ thương về quá khứ
Và nửa buồn bàng bạc suốt đêm nay.
Minh Triết TRẦN THIỆN ĐẠT
Phụ lục:
XUÂN DẠ
Hắc dạ thiều quang hà xứ tầm
Tiểu song khai xứ liễu âm âm
Giang hồ bệnh đáo kinh thời cửu
Phong vũ xuân tùy dạ nhất thâm
Ky lữ đa niên đăng hạ lệ,
Giang hương thiên lý nguyệt trung tâm
Nam Đài thôn ngoại long giang thủy
Nhất phiếm hàn thanh tống cổ câm (kim)
NGUYỄN DU.
Dịch:
Đêm đen nào thấy ánh dương trong
Hàng liễu âm thầm đứng trước song
Ốm liệt giang hồ bao tháng trải
Xuân về mưa gió suốt đêm ròng
Lâu năm đất khách đèn chong lệ
Ngàn dặm quê hương nguyệt dãi lòng
Ngoài xóm Nam Đài, Long thủy chảy
Trôi hoài kim cổ một dòng không!
* * *
Xem thêm bài cùng tác giả
Trở về www.nuiansongtra.net