I. CHỪNG NÀO DÂN MỸ BỊ CẤM XÀI SÚNG.
Chuyện súng đạn ở Mỹ cứ ì xèo. Người dân chia hai phe: phe ủng hộ quyền có súng hết mình, phe kia chống đối quyết liệt. Đảng Cộng Hoà (CH) ủng hộ và cương quyết bảo vệ Tu Chánh Án số 2, quyền trang bị vũ khí, nói ngắn gọn quyền mang súng. Dân Chủ (DC) chống đối, đòi giới hạn, đòi cải cách, đòi thay đổi Hiến Pháp. Hai đảng cãi vã, chửi nhau như chó với mèo. Dân cũng chửi nhau ỏm tỏi. Cãi dai dẳng, chửi nhau lâu dài.
Vậy thì chừng nào sẽ thay đổi Hiến Pháp? Chừng nào dân Mỹ mới bị “tước vũ khí”?
Câu trả lời nhanh không cần suy nghĩ: Còn khuya!
Đúng vậy. Muốn thay đổi Hiến Pháp Hoa Kỳ, thay đổi Tu Chính án số 2, quyền mang súng, phải vượt được 3 ải sau đây: Phải được 2/3 Dân Biểu (DB) của Hạ Viện bỏ phiếu thuận, và 2/3 Thượng Nghị Sĩ (TNS) của Thượng Viện cũng bỏ phiếu thuận, và 3/4 Tiểu Bang (TB) đồng ý. Người đọc ráng nhớ những chữ viết tắt trong ngoặc, cho tôi viết đỡ mệt!
1. Hạ Viện:
Ải đầu tiên có thể qua lọt tương đối dễ. Hạ Viện Hoa Kỳ có 435 DB. Số DB của mỗi TB tuỳ theo dân số của của bang đó. Thí dụ, California là TB đông dân nhất, hơn 38 triệu, nên số DB cũng nhiều nhất, 53 vị. Một TB nhỏ hột tiêu như Wyoming, dân số chỉ có 560 ngàn người, cỡ phân nửa dân số của thành phố San Jose, California, cho nên chỉ có một ghế DB duy nhất trong Hạ Viện. Còn nhiều TB chỉ có một DB duy nhất trong Hạ Viện, như Alaska, Delaware, Montana, North Dakota, South Dakota, Vermont.
Nếu dùng biển người áp đảo, thì chỉ cần 17 TB có dân số khổng lồ, dẫn đầu là California, Texas, Florida, New York, Illinois,... thì sẽ có được 2/3 số phiếu DB, tương đối dễ dàng. Ải này không khó lắm.
2. Thượng Viện.
Ải thứ hai khó nuốt trôi! Mỗi TB bất kể lớn nhỏ, dân đông hay ít, đều chỉ có hai ghế Thượng Nghị Sĩ. Trong số 100 TNS, phải cần có 67 TNS đồng ý, thì mới sửa Hiến Pháp được. Nói cách khác, chỉ cần 1/3, tức 34 TNS lắc đầu, thì đừng hòng có ai mơ tới chuyện sửa đổi chi cho mệt.
Con số 34 chống, gần như lúc nào cũng có dư trong Thượng Viện!
3. Ba phần tư Tiểu Bang đồng ý.
Ải này vô phương qua! Tại sao? Ba phần tư đồng ý, hay một phần tư chống đối, cùng nghĩa!
Nói 1/4 chống đối cho dễ hiểu: tức chỉ cần 13/50 Tiểu Bang chống thay đổi Hiến Pháp, thì coi như mộng nào cũng vỡ tan tành theo mây khói!
Sau khi “lo” được 2/3 DB và 2/3 TNS gật đầu, tới màn chót là đưa cho các TB, để dân bầu. Hiện có 18 TB khuynh hữu, đảng CH, thuộc miền Tây và miền Nam, luôn luôn ủng hộ quyền mang súng. Họ chống lại những Tiểu Bang lớn, cánh tả, theo đảng DC, như California, New York,... là những TB muốn huỷ bỏ quyền có súng. Vậy thì cách gì mà đụng tới Tu Chánh Án số 2?
Nói nó còn “phia” có lẽ không phải là quá cường điệu!
II. TẠI SAO HIẾN PHÁP MỸ GẦN NHƯ “BẤT KHẢ XÂM PHẠM”?
Mỹ có đủ mọi thành phần và nguồn gốc chủng tộc. Gọi nước Mỹ là Hiệp Chủng Quốc, không sai, nhưng chưa đủ. Nó còn là một Liên Bang, gồm 50 Tiểu Bang lớn nhỏ. Cho nên Hiến Pháp do những vị “khai quốc công thần” lập ra, họ đã nghĩ tới chuyện: phải làm sao để dung hoà quyền lợi chủng tộc, và đồng thời cũng bảo vệ quyền lợi của từng Tiểu Bang, để tránh cho Liên Bang sụp đổ.
Dân đồng lòng là sức mạnh. Các TB đoàn kết, là sức mạnh. Mỹ mạnh nhờ vậy.
Dân Biểu đại diện trực tiếp cho người dân, là tiếng nói của người dân ở từng khu vực. Thượng Nghị Sĩ vừa đại diện dân, vừa đại diện Tiểu Bang, để tranh đấu cho tiếng nói và quyền lợi của TB mình. Nó giúp cân bằng quyền lực cho tất cả mọi Tiểu Bang, không phân biệt lớn nhỏ, đông dân hay ít dân. Không có chuyện Tiểu Bang lớn hiếp Tiểu Bang nhỏ, lấy thịt đè người.
Có nhiều người thắc mắc, thậm chí chê bai hệ thống bầu cử của Mỹ. Để tôi mở ngoặc nói một chút về bầu cử Mỹ.
Bầu cử ở Mỹ cũng nằm trong ý niệm dung hoà chủng tộc và cân bằng quyền lực Liên Bang. Phổ thông đầu phiếu chỉ nói lên tính chất “đa số thắng thiểu số” ở mỗi TB mà thôi.
Nên nhớ, chỉ ở mỗi TB, chớ không phải toàn quốc. Còn Đại Cử Tri Đoàn là tiếng nói của từng Tiểu Bang, đại diện cho Tiểu Bang để bầu Tổng Thống. Thí dụ: Bà Hillary thắng đa số phổ thông đầu phiếu ở Cali, thì bà ôm trọn 55 phiếu Đại Cử Tri Đoàn dành cho Dân Chủ, và gần như trăm phần trăm Đại Cử Tri đoàn này sẽ thay mặt TB Cali để bầu cho bà.
Nếu chỉ dùng phổ thông đầu phiếu toàn quốc, thì ứng cử viên Tổng Thống chỉ cần vận động lấy phiếu ở những TB lớn, đông dân, như California, Texas, Florida, New York, Illinois, Ohio, Georgia, North Carolina, Michigan,... là đủ lên ngôi Tổng Thống.
Như vậy, Tổng Thống đó chỉ là TT của những TB lớn, chớ không phải của những TB nhỏ bị lép vế, không phải của Liên Bang! TT Mỹ còn phải được bầu chọn vòng hai, bởi 50 TB do các Đại Cử Tri Đoàn đại diện từng TB bầu.
Kỳ bầu cử vừa rồi, ông Trump được hơn 30 TB bầu, trong khi bà Clinton chưa được 20 TB ủng hộ, dù số phiếu phổ thông của bà cao hơn 2.9 triệu phiếu.
Lý do là dân California bầu cho bà đến 61.5%, và chỉ có 31.5% cho ông Trump. Chỉ riêng ở Cali, bà ta có số phiếu cao hơn ông Trump đến 4,269,978 phiếu. Nói cách khác, dân Cali và một vài TB khác mê bà ta, còn đa số các TB còn lại thì kết ông Trump. Thua là vậy đó.
Có người sẽ hỏi: Vậy tại sao bầu phổ thông đầu phiếu chi cho mệt? Xin trả lời: Nếu không bầu phổ thông thì làm sao biết ý dân của từng TB. Thí dụ, California là TB của Dân Chủ. Bầu cho bà Hillary 61.5%, còn ông Trump chỉ 31.5%. Nói dễ hiểu, Cali là Tiểu Bang của đảng DC, và 55 phiếu Đại Cử Tri Đoàn đương nhiên thuộc về DC, và những Cử Tri Đoàn này cũng gần như đương nhiên sẽ bầu cho bà Clinton.
Đứng trên phương diện phổ thông đầu phiếu, đa số thắng thiểu số, thì bà ta thắng áp đảo ở Cali, nhưng đứng trên phương diện Liên Bang, thì Cali chỉ là 1/50, là một thành viên Liên Bang, như Wyoming, không hơn không kém.
Chuyện thay đổi thể thức bầu cử, tức thay đổi Hiến Pháp, nó cũng khó như lên trời. Những vị lập quốc đã tiên liệu trước, để Liên Bang là một khối thống nhất, nên mới lập ra một Hiến Pháp như vậy. Đúng là những bộ óc siêu nhân, hiểu rộng, thấy rất xa, chớ không phải “cù lần” như một số người phê bình đâu! Nếu một ngày nào đó, Hiến Pháp này không còn hữu hiệu, thì mới có chuyện thay đổi.
III. TẠI SAO HIẾN PHÁP MỸ CHO PHÉP XÀI SÚNG?
Có nhiều lý do:
* Thứ nhất, chính quyền Liên Bang lúc đó không đủ sức đánh quân Anh, nên phải nhờ dân quân ở từng TB hỗ trợ.
* Thứ hai, các TB muốn người dân của mình có quyền mang súng. Như vậy quyền tự trị của TB mới được bảo đảm, tránh độc tài, hay bị Liên Bang đàn áp. Chính quyền Liên Bang phải hết sức tôn trọng các TB, vì trong tay họ có súng. Ép họ, đàn áp họ, thì bất cứ chế độ độc tài nào cũng bị người dân đứng lên tiêu diệt.
* Thứ ba, thời lập quốc, chính quyền còn non yếu, người dân phải võ trang để tự vệ. Cướp vào làng, tin bay được đến đồn cảnh sát, thì cả làng đã bị chúng thịt hết rồi. Thời đó cỡi ngựa chạy đường mòn, xài nước giếng, chớ đâu có xe hơi và xài Iphone: chỉ cần nhấn 911 thì trong vài phút xe cảnh sát hú còi đậu ngay cửa.
IV. HIẾN PHÁP KHÓ THAY ĐỔI, VẬY CÓ CÁCH NÀO NGĂN NGỪA NẠN CHẾT NGƯỜI VÌ SÚNG?
Theo cái nhìn của tôi, còn có nhiều giải pháp khác:
1. Mỗi TB có thể làm luật riêng cho mình. TB không thể huỷ bỏ quyền mang súng trong Hiến Pháp (Tu Chánh Án số 2), nhưng họ có quyền viết ra luật để giới hạn quyền sử dụng súng. TB có ngành Lập Pháp riêng, tương tự như Liên Bang, gồm Hạ Viện và Thượng Viện.
Thí dụ: California sau những vụ xả súng giết người hàng loạt, họ đã cấm bán, tồn trữ súng trường tự động, súng máy, như AK-47, AR-16,... từ rất nhiều năm rồi. Trong khi đó có những TB thả lỏng, như Nevada, không những không cấm, còn cho phép mua súng không cần license, không cần đăng ký với chính quyền luôn.
Tôi đồng ý hoàn toàn giải pháp cấm lưu hành súng máy của California. Nhưng tôi vẫn ủng hộ việc người dân có quyền sở hữu súng, để tự vệ như shot guns, hand guns,... “Tay không giết giặc” là chuyện hoang đường! Bọn tội phạm sẽ có trăm ngàn cách để có súng. Lúc đó người dân Mỹ chỉ là bia cho chúng bắn thôi. Người tốt nên có súng để ngăn ngừa, và khử trừ kẻ xấu cầm súng.
2. Giáo dục người dân, đồng thời ngăn chặn bọn khủng bố vào Mỹ, ngăn chặn những tư tưởng bịnh hoạn của một loại học thuyết giết người để lên thiên đàng hưởng 72 trinh nữ.
Đối với người ác, một khi họ muốn giết người, thì cấm súng không phải là giải pháp khả thi, có thể giúp loại trừ được tai hoạ. Họ ôm bom tự sát (khắp mọi nơi). Họ dùng xe tải lủi vào đám đông (Âu Châu). Họ dùng máy bay đâm vào nhà chọc trời như thảm trạng 911. Họ dùng hóa chất, dùng bom vi trùng,... vẫn có thể giết người hàng loạt. Súng chỉ là một phương tiện trong vô số phương tiện giết người. Cấm thứ này họ dùng thứ khác.
Chỉ có người dân Mỹ, tới một lúc nào đó họ thấy rằng nên huỷ bỏ quyền mang súng, thì tự họ sẽ bầu cho những vị đại diện chống súng đạn, sẽ bầu cho phe Dân Chủ thôi. Không có chuyện gì là trường cửu hay bất biến. Coi tập đoàn tài phiệt thuốc lá. Giàu và mạnh. Nhưng khi tuyệt đại đa số dân Mỹ ý thức được tác hại của thuốc lá, thì nó vẫn bị cho ra rìa một cách cương quyết, không khoan nhượng, không thương tiếc.
Peter Tran
* * *
Xem bài cùng một tác giả: click vào đây
Xem bài cùng một chủ đề: click vào đây
Xem trang Kiến thức, tài liệu: click vào đây
Trở về trang chính: http://www.nuiansongtra.net