(The Rise of Made-in-China Diplomacy)
By Peter Hessle
Nguyễn Trung Kiên dịch
The New Yorker
March 15, 2021 Issue
Xem bài nầy bằng Anh ngữ: click vào đây
Trong khi các chính trị gia đe dọa rằng thương mại, đại dịch đã khiến người Mỹ thậm chí còn phụ thuộc nhiều hơn vào các nhà sản xuất của Trung Quốc. (While political leaders trade threats, the pandemic has made Americans even more reliant on China’s manufacturers).
Sau khi chính phủ Hoa Kỳ ban hành các đợt kiểm soát kích thích,
“ngày hôm sau, doanh số bán hàng đã tăng lên”, một doanh nhân Trung
Cộng cho biết. Ảnh của Guligo Jia cho The New Yorker
Trên trang Amazon.com, nếu bạn tìm kiếm đôi giày chạy bộ, hãy giảm mức giá xuống khoảng 30 đô-la và cuộn qua các trang đầu tiên, cuối cùng bạn sẽ bắt gặp những thương hiệu mà bạn chưa từng nghe đến. Một số dường như sắp xếp theo bảng chữ cái - Zocavia, Zocania, Zonkim - trong khi những thương hiệu khác thật sự là trò đố chữ: Biacolum, Qansi, NYZNIA. Nghiên cứu hình ảnh sản phẩm, và các mảnh ghép bắt đầu kết nối với nhau. Giày thể thao nam Qansi lưới siêu nhẹ thoáng khí - Giày thể thao chạy bộ đi bộ trông giống hệt như Giày Biacolum - Giày thể thao không trơn trượt - Giày tennis dệt kim chống trượt không khí - Giày thể thao đi bộ tập luyện, trông giống hệt với Giày chạy bộ Zocavia dành cho nam - Giày thể dục tennis siêu nhẹ - Giày thể dục trượt trên lưới chống trơn trượt - Giày tập luyện đi bộ. Ngôn ngữ của những danh sách này có thể được mô tả là Amazonglish: khó hiểu nhưng về cơ bản lại dễ hiểu, thừa chữ nhưng có khả năng tìm kiếm cao. Thông thường, mô tả sản phẩm có độ chính xác ngôn ngữ vừa đủ để vượt qua kiểm tra ngữ pháp của máy tính. Zocavia: “Vật liệu siêu nhẹ không đè nặng đôi chân của bạn”. Zocania: "Đôi chân của bạn có thể thở dễ dàng trong lần lặp lại mới nhất của phần vải trên."
Một từ hầu như không bao giờ xuất hiện trong Amazonglish là “Trung Quốc”. Trang web Marketplace Pulse, chuyên phân tích thương mại điện tử, cho biết gần một nửa số người bán hàng đầu của Amazon - những người có doanh thu hàng năm hơn một triệu đô-la tại thị trường Mỹ - là từ Trung Quốc. Một phát ngôn viên của Amazon gần đây đã mô tả điều này là không chính xác, mặc dù ông từ chối tiết lộ số lượng người bán hàng từ Trung Quốc, chỉ nói rằng phần lớn người bán bên thứ ba trên trang web của Mỹ có trụ sở tại Mỹ. Trên các trang sản phẩm, người bán Trung Quốc hiếm khi tiết lộ vị trí địa lý của họ, còn Zocavias và Zocanias không đề cập nơi sản xuất. Để biết thêm thông tin, hãy truy cập trang Web của Văn phòng Sáng chế và Nhãn hiệu Hoa Kỳ, nơi đăng ký có đầy đủ các chi tiết hữu ích. Trên trang web về nhãn hiệu, Zocavia và Zocania, nghe hơi giống cặp song sinh chơi quần vợt đến từ Serbia, trên thực tế đã được đăng ký bởi cùng một người tại làng Quan Sảnh, huyện Đan Lăng, tỉnh Tứ Xuyên. Những thương hiệu này, cùng với Zonkim, Biacolum, NYZNIA và hàng chục thương hiệu khác, đều nằm dưới sự quản lý của một công ty có tên là Kimzon Network Technology. Trụ sở chính của Kimzon nằm trên tầng 16 của một tòa nhà văn phòng ở thành phố Thành Đô, nơi vào mùa Xuân năm 2020, chủ sở hữu công ty nói với tôi rằng anh đang cân nhắc lại cách tiếp cận thị trường Mỹ.
Đó là ngày 26 tháng Tư, Lý Đức Uy mặc tai nghe bluetooth màu đen, áo phông dài tay màu đen, quần tây đen và giày thể thao màu đen – tất cả đều không được sản xuất tại bất kỳ nhà máy nào trong ba nhà máy của anh. Lý, người sở hữu công ty chung với một người khác, mới ngoài ba mươi tuổi, nhưng anh có phong thái nghiêm túc của người đàn ông đứng tuổi. Thành Đô, giống như tất cả các thành phố của Trung Quốc, đã kiểm soát được đại dịch, và Lý nói với tôi rằng một tuần trước đó anh đã ngừng yêu cầu đeo khẩu trang ở nơi làm việc. Nhưng anh chỉ mới bắt đầu đối phó với sự suy thoái kinh tế do virus corona. Tháng trước, Lý đã sa thải 50 công nhân - một phần ba số nhân viên ở Thành Đô.
Lý nói rằng mọi thứ sẽ tồi tệ hơn nếu không có các khoản kích thích chi tiêu do Chính quyền Trump đưa ra theo Đạo luật CARES. Vì Lý bán hàng trực tiếp cho khách hàng của Amazon nên anh có thể theo dõi doanh số bán hàng một cách chặt chẽ. Anh nói: “Chúng tôi kiểm tra số liệu thống kê hàng ngày”. Sau khi chính phủ Mỹ bắt đầu in thêm tiền, ngày hôm sau, doanh số bán hàng đã tăng lên”. Vào thời điểm tôi đến thăm, hai tuần sau chương trình kích cầu, doanh số bán hàng tại Mỹ của Kimzon đã tăng gần gấp đôi, mặc dù vẫn thấp hơn bình thường một chút. Lý nói: “Chúng tôi không biết liệu tiêu dùng hiện tại với khoản trợ cấp của chính phủ Mỹ có phải là xu hướng ngắn hạn hay không".
Trước đó không lâu, Lý đã có một loạt cuộc thảo luận với đối tác của mình và một số doanh nhân xuất khẩu khác. Họ đã xác định rằng tháng Sáu năm 2020 sẽ là một tháng quan trọng. ”Nếu đến tháng Sáu, virus hoàn toàn được kiểm soát ở Mỹ và EU, thì chúng tôi có thể phục hồi trở lại mức bình thường”, Lý nói với tôi. Nhưng các doanh nhân đều kết luận rằng khó có khả năng Mỹ và các nước phương Tây khác có thể xử lý tốt đại dịch. Lý cũng lo ngại về xung đột chính trị đang diễn ra giữa Trung Quốc và Mỹ.
Trong năm đặc biệt này, 70% doanh thu của Kimzon là từ Hoa Kỳ, 20% còn lại từ châu Âu và 10% từ Nhật Bản. Kimzon không bán được gì ở thị trường Trung Quốc. Đối với Lý và đối tác của anh, giải pháp dường như hiển nhiên: bù đắp cho sự sụt giảm trên thị trường Mỹ bằng cách bán Zocavia, Zocania và các thương hiệu khác cho người tiêu dùng Trung Quốc. Lý giải thích: “Nhiều thứ ở Trung Quốc không bị ảnh hưởng nặng nề bởi đại dịch, như ngành hậu cần”. Nhân viên của anh đã thiết kế lại một số đôi giày và đang chuẩn bị một chiến dịch tiếp thị trong nước; mục tiêu là đạt được một phần ba doanh thu từ thị trường Trung Quốc trong vòng một năm. Lý dự kiến rằng sau ba tháng anh sẽ biết liệu kế hoạch có thể thành công hay không.
Vào tháng Tám năm 2019, tôi cùng gia đình chuyển đến Thành Đô, nơi tôi giảng dạy báo chí và tiếng Anh tại Đại học Tứ Xuyên. Đây là lần thứ hai tôi đến khu vực này trong thời điểm quan hệ Mỹ - Trung đang gặp khó khăn. Năm 1995, hai nước đã bước vào giai đoạn căng thẳng sau khi Bộ Ngoại giao Mỹ cấp thị thực cho Lý Đăng Huy, Tổng thống Đài Loan, người vừa được mời bài phát biểu tại Cornell - trường cũ của ông. Chính phủ Trung Quốc đã phản ứng gay gắt, tiến hành hàng loạt vụ thử tên lửa ở vùng biển gần Đài Loan. Tháng Ba năm 1996, Mỹ cử hai hàng không mẫu hạm tham gia tập trận trong khu vực - đây là sự thể hiện sức mạnh quân sự lớn nhất của Mỹ ở châu Á kể từ sau Chiến tranh Việt Nam.
“Bạn thích ngôi đứng như thế nào?” – Hí họa by Joe Dator.
Mùa hè năm đó, tôi đến Thành Đô với tư cách là một tình nguyện viên của Chương trình tình nguyện Peace Corps. Cùng với một thanh niên Mỹ trẻ tuổi khác, Adam Meier, tôi được chỉ định giảng dạy tại một trường cao đẳng ở một vùng hẻo lánh của Tứ Xuyên. Bill Clinton đang tranh cử, và ông thường xuyên bị đả kích bởi các phương tiện truyền thông do nhà nước Trung Quốc kiểm soát. Nhiều năm sau, một trong những học sinh của tôi đã viết một bức thư, trong đó cô ấy mô tả cảm xúc của mình vào thời điểm đó: “Không lâu sau khi thầy trở thành giáo viên của em, em đọc một mẩu tin tức nói rằng [nếu] ông Clinton nhận chức tổng thống, một trong những lý do là ông sẽ có biện pháp mạnh mẽ hơn đối với Trung Quốc. Những ngày đó, em ghét gặp thầy và thầy Meier”.
Nhưng mọi ý kiến như vậy đều được giữ im lặng. Ở Tứ Xuyên, mọi người thường có cách tiếp cận thực dụng đối với chính trị, và trường đại học chấp nhận rủi ro về việc cho giáo viên Mỹ tham gia giảng dạy, như một phần trong chính sách “cải cách và mở cửa” của Đặng Tiểu Bình. Hầu hết học sinh đến từ các gia đình nông thôn nghèo, nhưng họ đã thi đỗ vào Khoa Tiếng Anh. Cùng với các lớp học ngoại ngữ, họ tham gia các khóa học chính trị bắt buộc với các tiêu đề phản cảm như Chủ nghĩa Mác-Lênin và Xây dựng Chủ nghĩa xã hội Trung Quốc. Tuy nhiên, ngay cả với một sự quan sát từ bên ngoài lớp học cũng cho thấy chủ nghĩa xã hội của Trung Quốc đang bị phá bỏ nhanh chóng như thế nào. Khi tôi giảng dạy đến năm thứ hai, chính phủ bắt đầu ngừng tìm việc làm ổn định cho sinh viên tốt nghiệp, và thị trường nhà ở địa phương được tư nhân hóa - một quá trình đang diễn ra trên khắp đất nước. Một số sinh viên tham vọng nhất của tôi đã rời đến các tỉnh như Quảng Đông và Chiết Giang, nơi nền kinh tế xuất khẩu đang bắt đầu bùng nổ.
Bill Clinton hóa ra lại tốt cho Trung Quốc hơn bất kỳ ai có thể dự đoán. Trong nhiệm kỳ thứ hai của Clinton, Quốc hội đã trao cho Trung Quốc các đặc quyền thương mại vĩnh viễn, và Clinton bắt đầu quá trình đàm phán để cuối cùng Trung Quốc được gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới vào năm 2001. Trong suốt các chính quyền tiếp theo, Mỹ hầu hết tuân theo chiến lược can dự với Trung Quốc. Ngay cả chính sách “Xoay trục sang châu Á” của Tổng thống Obama, nhằm chống lại ảnh hưởng ngày càng tăng của Trung Quốc trong khu vực, dường như cũng không có nhiều tác dụng thực sự.
Khi tôi trở lại Thành Đô, những lợi ích vật chất của thời kỳ cải cách có thể được nhìn thấy ở mọi nơi: hệ thống tàu điện ngầm rộng khắp, khuôn viên Đại học Tứ Xuyên hoàn toàn mới, khu thương mại cao tầng nơi Kimzon và các công ty khác đặt trụ sở. Trong lớp học của mình, tôi cảm nhận được sự thay đổi ở mức độ trực quan nhất. Các học sinh của tôi đã cười khi tôi cho xem những bức ảnh về lớp học từ năm 1996 – với chiều cao 1 mét 8, tôi đã cao ngất ngưởng so với học sinh của mình. Bây giờ, vì mức sống ngày càng cao, dường như tôi thấp bé hơn hầu hết những học sinh mà tôi từng dạy. Năm ngoái, một nghiên cứu trên tạp chí The Lancet đã báo cáo rằng, kể từ năm 1985, trong số hai trăm quốc gia, Trung Quốc là quốc gia có sự gia tăng chiều cao của bé trai ở mức nhanh nhất thế giới, còn tốc độ gia tăng chiều cao ở bé gái nhanh đứng mức thứ ba. Thanh niên 19 tuổi ở Trung Quốc hiện nay đã cao hơn khoảng 10 cm so với thế hệ trước.
Hầu hết tất cả các sinh viên của tôi đều đến từ các gia đình trung lưu đô thị. Phần lớn đã đăng ký chương trình sẽ giúp họ đến Đại học Pittsburgh để học năm cuối hoặc hai năm cuối, cùng với gần bốn trăm nghìn sinh viên Trung Quốc học ở Mỹ hàng năm. Nhưng, tại Đại học Tứ Xuyên, ngay cả những sinh viên lựa chọn sang Mỹ vẫn tham gia các khóa học chính trị với những cái tên phản cảm: Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác, Giới thiệu về Tư tưởng Mao Trạch Đông và Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc. Bên cạnh tòa nhà nơi tôi giảng dạy, một công trình kiến trúc mới hoàn thành gần đây có mặt tiền bằng kính bốn tầng lấp lánh và một hàng ký tự vàng khổng lồ ghi “Viện Chủ nghĩa Mác”. Tòa nhà khiến tôi nhớ đến các học sinh của mình: to hơn, khỏe hơn, ăn mặc đẹp hơn. Học viện được thiết kế với một hầm để xe lớn ở tầng hầm, bởi vì ngày nay rất nhiều người theo chủ nghĩa Mác ở Trung Quốc mua ô-tô.
Sự kiểm soát của Đảng Cộng sản còn chặt chẽ hơn tôi nhớ, và quan hệ với Hoa Kỳ thậm chí còn tồi tệ hơn. Trước khi Donald Trump nhậm chức, một sự đồng thuận đã được hình thành ở Washington rằng người Trung Quốc đã được hưởng lợi quá nhiều từ mối quan hệ song phương. Các quan chức Chính quyền Trump thường xuyên ủng hộ “xu hướng tách rời” - tách khỏi Trung Quốc trong lĩnh vực kinh tế và công nghệ. Vào mùa Xuân năm 2018, Trump bắt đầu áp thuế cao đối với các sản phẩm của Trung Quốc và Trung Quốc đã phản công bằng các biện pháp của riêng mình. Các chương trình trao đổi học thuật quốc tế cũng chịu nhiều áp lực, một phần là phản ứng trước cuộc đàn áp tàn bạo của Trung Quốc ở Tân Cương và đàn áp các nhà hoạt động ủng hộ dân chủ ở Hồng Kông. Trong năm đầu tiên của tôi tại Đại học Tứ Xuyên, Trump đột ngột chấm dứt chương trình tình nguyện Peace Corps với Trung Quốc, cùng với tất cả các cuộc trao đổi giữa Fulbright với Trung Quốc và Hồng Kông.
Ở Thành Đô, hầu hết mọi người đều phản ứng như mọi khi. Lý Đức Uy nói với tôi rằng anh không có quan điểm mạnh mẽ về chính trị Mỹ, và rằng sau khi thuế quan được áp dụng đối với mặt hàng giày của mình, anh chỉ đơn giản là tăng giá hàng của mình lên 15%. Anh nói thêm: “Giá cước do khách hàng trả”.
Trong Khoa của tôi, tất cả các giảng viên đều tham gia hỗ trợ tại trung tâm đào tạo kỹ năng viết, nơi sinh viên có thể đặt lịch hẹn cho các buổi dạy kèm. Trước khi tôi đến, Khoa đã có kế hoạch mua phần mềm sắp xếp lịch giảng dạy trình từ một công ty Mỹ. Nhưng thỏa thuận đã thất bại và một quản trị viên đã nói với chúng tôi trong các cuộc họp rằng anh tin rằng nguyên nhân là do hậu quả của cuộc chiến thương mại. Vì vậy, Khoa tôi đã tìm thấy một công ty ở Anh, Fresha, chuyên cung cấp phần mềm cho các tiệm làm tóc, spa và mát-xa. Bất cứ khi nào tôi nhận được thông báo về một hướng dẫn, sinh viên được mô tả là “khách hàng” và các e-mail quảng cáo giới thiệu cho tôi về các dịch vụ đặc biệt như “làm móng hoặc massage cho cặp đôi”. Vào tháng Tư, các e-mail về massage đột nhiên trở nên khẩn cấp hơn rất nhiều: “Cuộc khủng hoảng COVID -19 đã gây ra một cơn sóng thần khi các thẩm mỹ viện và cửa hàng spa chuyển sang ứng dụng đặt lịch Fresha thay vì các ứng dụng đặt lịch đắt tiền hiện tại của họ”.
Vào ngày 14 tháng Năm, khi ăn tối với Lý Đức Uy, anh nói với tôi rằng Kimzon đang phải vật lộn với việc chuyển hướng sang thị trường nội địa. ”Doanh số bán hàng vẫn chưa tốt”, anh nói. Anh cho rằng phong cách có thể là một vấn đề, vì vậy Kimzon đã sản xuất giày có đế màu trắng thay vì màu đen, tin rằng chúng sẽ thu hút người tiêu dùng Trung Quốc.
Vào tháng Ba, khi đại dịch lần đầu tiên bắt đầu tác động tới nước Mỹ, Kimzon đã giảm sản lượng xuống còn năm trăm giày đôi mỗi ngày. Nhưng bây giờ sản lượng đã lên đến hai nghìn, gần với mức bình thường. Mặc dù Lý đã cho các nhân viên thiết kế và tiếp thị nghỉ việc, nhưng anh không bao giờ cắt giảm nhân công trong dây chuyền lắp ráp. Anh nói với tôi rằng ưu tiên hàng đầu là bảo vệ chuỗi cung ứng.
Bất chấp công việc kinh doanh của Lý trên Amazon, anh chưa bao giờ đến thăm nước Mỹ. Xuất thân của anh rất khiêm tốn: bố mẹ anh lớn lên trong các gia đình nông dân và họ học hết tiểu học. Cả hai người đều tìm thấy công việc trong dây chuyền lắp ráp tại một nhà máy may chăn gối, và cuối cùng họ bắt đầu nhà máy may chăn gối nhỏ của riêng mình. Họ đã dành phần lớn thu nhập khả dụng của mình cho việc giáo dục Lý và hai người anh chị của anh. Lý học rất xuất sắc ở trường trung học, và anh được nhận vào Đại học Tứ Xuyên. Sau khi tốt nghiệp, anh đến làm việc cho một người bạn của gia đình, người điều hành một nhà máy sản xuất giày ở tỉnh Phúc Kiến, nơi Lý học nghề.
Chúng tôi luôn giao tiếp bằng tiếng Quan Thoại, nhưng Lý đọc tiếng Anh tốt. Anh đã sử dụng một mạng riêng ảo để vượt qua tường lửa của Trung Quốc và truy cập các trang web như Google Trends để nghiên cứu thị trường Mỹ. ”Sẽ rất hữu ích nếu đến Mỹ, nhưng từ Internet, chúng tôi có thể học hỏi được rất nhiều điều”, anh nói. ”Nước Mỹ là một vùng đất tự do - rất nhiều thông tin được công khai. Điều đó khác với Trung Quốc”. Lý đã trình bày một số ý tưởng dài hạn về các đặc điểm của nước Mỹ, và anh đã diễn đạt chúng một cách đầy lịch thiệp theo kiểu ngoại giao. Có lần, sau khi mô tả cách doanh số bán hàng tăng lên do các gói kích thích tiêu dùng tại Mỹ, anh nói với tôi: “Tất nhiên, ông có nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng tôi nghĩ là người Mỹ không tiết kiệm nhiều. Bất cứ khi nào có tiền, họ sẽ chi tiêu”.
Mặt nạ được bán tại chợ đầu mối của Yiwu, nơi có khoảng hàng
trăm ngàn chiếc. Photograph by Guligo Jia for The New Yorker
Chính phủ Trung Quốc đã thất bại trong phản ứng ban đầu với virus corona, vốn lần đầu tiên bắt đầu lan rộng ở Vũ Hán, một thành phố cách Thành Đô hơn 1.000 km về phía Đông. Sau khi che đậy thông tin chi tiết về virus, đồng thời giam giữ và trừng phạt những người đưa ra các cảnh báo sớm, chính phủ cuối cùng đã thiết lập các chính sách hiệu quả nhằm loại bỏ sự lây nhiễm tràn lan. Nhưng hỗ trợ kinh tế trực tiếp cho người dân tương đối ít. Theo báo cáo của chính phủ, trong quý tài khóa đầu tiên của năm 2020, nền kinh tế Trung Quốc suy giảm gần 7%, lần đầu tuy suy giảm lớn đến vậy kể từ thời Mao Trạch Đông. Tuy nhiên, chính phủ đã không chi ra các khoản kích thích nền kinh tế quy mô lớn. Lý nói với tôi: “Nếu chính phủ Trung Quốc làm điều đó, mọi người sẽ chỉ gửi tiền vào ngân hàng”.
Trên thực tế, nhiều người Mỹ đã làm như vậy. Scott R. Baker, một nhà kinh tế học tại Đại học Northwestern, gần đây đã nói với tôi rằng Đạo luật CARES đã thúc đẩy các mô hình chi tiêu không giống như những gì kết quả từ các chương trình kích thích vào các năm 2001 và 2008. Ông nói: “Sự khác biệt lớn là chi tiêu ít hơn cho các hàng gia dụng. Mọi người không mua ô tô và tủ lạnh mới. Có vẻ như mọi khoản trợ cấp đã được tiết kiệm”.
Cùng với bốn nhà kinh tế khác, Baker đã phân tích dữ liệu giao dịch ngân hàng với tần suất cao của hơn 30.000 người tiêu dùng. Họ kết luận rằng chương trình kích cầu năm 2020 kém hiệu quả hơn các chương trình trước đó, một phần do tính chất đặc biệt của đại dịch, khiến người tiêu dùng cảnh giác khi đến đại lý ô-tô hoặc mua hàng gia dụng do người lạ giao. Baker nói: “Nếu bạn có thể gửi một tấm séc trị giá hàng nghìn đô-la và nó thúc đẩy việc mua một chiếc ô tô, thì điều đó sẽ có tác dụng lớn. So với việc mua một đôi giày ba mươi đô-la từ nước ngoài – một điều vốn không mang lại nhiều lợi ích cho nền kinh tế”.
Tôi đã mô tả việc bán hàng của Lý Đức Uy sau gói kích thích nền kinh tế Mỹ. Baker nói: “Tôi không ngạc nhiên khi ông thấy sự gia tăng đó rõ ràng như vậy. Chúng tôi thấy rằng phần lớn chi tiêu xảy ra trong khoảng tuần đầu tiên sau khi nhận được khoản trợ cấp”. Ông lưu ý rằng, trong khi hầu hết người Mỹ dường như đã tiết kiệm khoản trợ cấp này, những người có ít tiền trong tài khoản ngân hàng của họ có xu hướng chi tiêu nhiều hơn. Những người tiêu dùng này có xu hướng mua thực phẩm, đồ quý giá và các mặt hàng rẻ tiền khác - thường là các loại sản phẩm do các doanh nhân Trung Quốc như Lý Đức Uy sản xuất.
Tại Thành Đô, Lý và các nhân viên của mình xem xét các đánh giá của Amazon mỗi ngày. Anh mô tả chúng như một loại jiaoliu - một cuộc trao đổi hoặc trò chuyện. Trong thời kỳ đầu của đại dịch, nhiều người tiêu dùng Mỹ đã phàn nàn về sự chậm trễ trong giao hàng, và vào ngày 6 tháng Năm, một người mua đã đánh giá một sao đối với một trong những sản phẩm của Lý: “Hàng đến muộn. Sau đó, chúng đã bị đánh cắp khỏi hiên nhà của tôi. Tôi muốn được hoàn lại tiền ngay lập tức “. Cuối cùng, Lý đã ký hợp đồng với một dịch vụ vận chuyển đắt tiền hơn, và anh đã thực hiện các điều chỉnh khác. Khi một số khách hàng phàn nàn về phần đế giày hẹp của thương hiệu Zocania, Lý đã có những thay đổi ngay tại nhà máy.
Một phần của Amazon jiaoliu là một cái nhìn thoáng qua về cuộc sống trong đại dịch của người Mỹ có thu nhập thấp hơn. Các bài đánh giá hiếm khi đề cập đến các hoạt động thể dục hoặc thể thao; dường như khách hàng mua giày của Lý để đi trong những công việc yêu cầu họ phải đứng nhiều hơn. Vào ngày 16 tháng Năm, một khách hàng đã tặng một sao, vì lý do “chống trượt”: “Tôi là một đầu bếp tại các cửa hàng ăn nhanh Dennys và tôi gần như bị dập mặt chỉ vì nước trên sàn bếp của chúng tôi! Quá đáng sợ!”. Những người khác đề cập đến công việc bị mất. Ngày 14 tháng Sáu, có một đánh giá năm sao kèm lời nhận xét: “Tôi đã nhận chúng để làm việc nhưng chỉ cần phát hiện ra rằng công việc của tôi sẽ không hoạt động trở lại nhưng tôi vẫn thích chúng”.
Định kỳ, Lý và các nhân viên của mình tìm kiếm các bức ảnh sản phẩm hoặc mô tả của Amazonglish. (“Chiếc đế mềm vừa vặn và bảo vệ mắt cá chân, mu và gan bàn chân của bạn không bị tổn thương”.) Lý theo dõi sát tin tức của Mỹ và dường như anh luôn biết được số ca nhiễm virus corona theo thời gian thực. ”Hai triệu sáu trăm năm mươi nghìn ca”, anh nói với tôi vào ngày 2 tháng Bảy, khi tôi hỏi tình hình. ”Mỗi ngày có ba mươi đến bốn mươi nghìn ca tăng thêm. Đây không phải là những con số lạc quan”. Tuy nhiên, ngay cả khi đại dịch tồi tệ trên Thái Bình Dương, Lý vẫn để mắt đến các cơ hội khác. Vào tháng Sáu, sau khi nghiên cứu của Lý trên Google Trends đã giúp anh hình thành anh một ý tưởng mới, anh đã thuê một luật sư người Mỹ để đăng ký một đơn đăng ký khác với Văn phòng Sáng chế và Nhãn hiệu Hoa Kỳ. Giống như những cái khác, tên thương hiệu mới là một câu đố: Pemily12.
Vào cuối tháng Một năm ngoái, Đại sứ quán Mỹ và 5 lãnh sự quán tại Trung Quốc, bao gồm cả lãnh sự quán ở Thành Đô, đã quyết định sơ tán các nhân viên không quan trọng của Mỹ, cùng với tất cả vợ chồng và con cái họ. Nhiều đại sứ quán và công ty nước ngoài khác trên khắp Trung Quốc cũng đưa ra quyết định tương tự. Vợ tôi, Leslie, và tôi đã chọn ở lại, cùng với hai cô con gái sinh đôi của chúng tôi, học tại một trường công lập địa phương. Quyết định của chúng tôi không liên quan gì đến việc ước tính quốc gia nào có khả năng xử lý dịch bệnh tốt hơn. Chúng tôi chỉ đơn giản là không nắm được mức độ nghiêm trọng của đại dịch, và việc cách ly xã hội tại Thành Đô, kéo dài khoảng một tháng rưỡi, không làm cho cuộc sống của gia đình tôi đảo lộn quá mức. Tại một thành phố có hơn 16 triệu dân, chỉ có 143 ca nhiễm có triệu chứng được báo cáo vào cuối tháng Hai. Sau đó, không có bất kỳ ca nhiễm nào lây lan trong cộng đồng nào được ghi nhận cho đến cuối mùa Xuân. Dường như không có nguy cơ mắc bệnh thực sự, vì vậy chúng tôi không có lý do gì để rời đi.
Vào cuối tháng Ba, chính phủ Trung Quốc đã cấm nhập cảnh đối với hầu hết những người mang hộ chiếu nước ngoài, ngay cả khi họ có visa lao động hợp lệ. Các quan chức tin rằng miễn là họ có thể cách ly tương đối ít công dân Trung Quốc trở về, đồng thời duy trì việc xét nghiệm và truy tìm các ca nghi nhiễm trên khắp đất nước, cuộc sống hàng ngày vẫn có thể diễn ra với một số hạn chế. Đến đầu tháng Năm, 54 bé gái lớp 3 của con gái chúng tôi đã trở lại lớp học, và trong vòng vài tuần, chúng không còn đeo khẩu trang nữa. Tháng đó, khi tôi đáp chuyến bay nội địa lần đầu tiên kể từ khi ngành hàng không bị cấm bay, và không còn một ghế trống trên máy bay.
Ban đầu, tôi đã cho rằng ở Trung Quốc, chúng tôi sẽ trải qua đại dịch trước, và sau đó phần còn lại của thế giới sẽ theo từng bước: bùng phát, ngăn chặn, phục hồi. Nhưng giờ thì rõ ràng là trải nghiệm của chúng tôi đã khác nhau đến mức nào, và việc bị giãn cách xã hội trong một tháng rưỡi ở Thành Đô bắt đầu có vẻ ngắn hơn trong trí nhớ của tôi. Tôi đã không bỏ lỡ một lần cắt tóc ở tiệm cắt tóc nào, và tất cả các nhà hàng yêu thích của chúng tôi đã mở cửa trở lại hoàn toàn. Lý do duy nhất mà chúng tôi từng sử dụng các cuộc gọi trực tuyến là để giao tiếp với gia đình và bạn bè ở Mỹ, chủ yếu là vì tình đoàn kết. Vào đầu tháng Năm, một số người bạn đại học cũ đã sắp xếp một cuộc gặp gỡ trên nền tảng Zoom, nói về những trải nghiệm của họ khi bị giãn cách xã hội ở Mỹ. Sau đó, tôi đóng máy tính và đạp xe xuyên thị trấn đến một câu lạc bộ đêm để làm báo cáo. Câu lạc bộ đã được đóng mở; trong số hàng chục người trên sàn nhảy, chỉ có một phụ nữ đeo khẩu trang.
Đến quý tài chính thứ hai, nền kinh tế Trung Quốc đã tăng trưởng trở lại. Trong tháng Bảy, xuất khẩu tăng 7,2% so với cùng tháng của năm trước đó, và tôi đã thực hiện một chuyến đi dài qua tỉnh Chiết Giang, một trong những trung tâm ngoại thương của đất nước. Hầu hết các doanh nhân tôi gặp ở đó đều nói điều tương tự: họ ngạc nhiên bởi doanh số bán hàng tăng trở lại nhanh chóng như thế nào. Họ cũng chỉ ra rằng họ chưa bao giờ chịu nhiều tác động từ cuộc chiến thương mại của Mỹ. Một số nhà xuất khẩu quy mô nhỏ nói với tôi rằng họ báo cáo thấp giá trị hàng hóa để tránh thuế, nhưng những người khác nói rằng cách làm này quá rủi ro đối với các doanh nghiệp lớn. Nhìn chung, họ chuyển ít nhất một phần chi phí cho khách hàng Mỹ, và chính phủ Trung Quốc đã có chính sách giảm thuế lâu dài cho các nhà xuất khẩu.
Các doanh nhân đã đề cập đến những cách khác để tránh sự chú ý tiêu cực. Tại Ngọc Hoàn, một thành phố gần biển, tôi gặp một người phụ nữ quản lý xuất nhập khẩu cho một công ty sản xuất các bộ phận chính xác cho ô-tô. Cô nói rằng các khách hàng Mỹ đã ký hợp đồng với ấy khiến cô không thể liệt kê tên của họ trên trang web của công ty cô ấy. “Chúng tôi không thể nói công khai rằng chúng tôi kinh doanh với công ty Mỹ này”, cô nói. ”Họ không muốn mọi người biết rằng họ đang nhận phần linh kiện này từ Trung Quốc”.
“Vâng, tôi cần giúp đỡ. Bạn có thể chỉ cho tôi những viên sô cô la ở đâu
không? và cho tôi biết mọi thứ sẽ ổn chứ?” Cartoon by Drew Panckeri.
Cô không còn đi du lịch nước ngoài để tham gia các hội chợ thương mại hoặc các cuộc họp nữa, nhưng việc thiếu liên lạc trực tiếp không phải là vấn đề quá lớn. Ngay cả ở Nghĩa Ô, thị trường bán buôn lớn nhất Trung Quốc, mọi người đã nhanh chóng điều chỉnh. Vào thời điểm bình thường, thành phố này là nơi sinh sống của khoảng 10.000 người nước ngoài, cùng với nhiều người khác đến trong các chuyến mua sắm ngắn ngày, và các khu vực lân cận phục vụ cho nhiều quốc gia và khu vực khác nhau. Nhưng bây giờ những nơi này cảm thấy bị bỏ rơi; trên một con phố, tôi đi ngang qua mười nhà hàng Ấn Độ đã đóng cửa.
Gần đó, trên một dãy đại lý vận tải biển chuyên kinh doanh thương mại với Nga và vùng Trung Á, chỉ có một đại lý mở cửa. Ông chủ, Mao Nguyên Khuê, nói với tôi rằng đại dịch đã làm thay đổi giờ làm việc của mọi người. ”Họ đóng cửa vào buổi sáng, vì ở Nga còn quá sớm”, anh nói. ”Ngày nay chúng tôi chủ yếu sử dụng điện thoại và WeChat. Khách hàng không đến cửa hàng”.
Mao vận chuyển hàng hóa đến Uzbekistan, Kazakhstan và Nga. Trong một năm bình thường, anh sử dụng vào máy bay cho những đơn đặt hàng khẩn cấp, nhưng lịch trình các chuyến bay đã bị cắt giảm. Trong những năm trước khi đại dịch, Sáng kiến Vành đai và Con đường của Trung Quốc đã đầu tư vào các tuyến đường sắt vận tải dài nhất thế giới, kéo dài gần 13.000 km, từ Nghĩa Ô đến Madrid, đi qua Trung Á. Mao nói rằng bây giờ ông đang sử dụng tàu hỏa để vận chuyển rất nhiều hàng hóa. Trong suốt thời kỳ đại dịch, giá cước vận chuyển tăng, và giao thông mất cân bằng: cứ ba công-ten-nơ vận chuyển rời Trung Quốc thì chỉ có một công-ten-nơ quay trở lại, do các ngành xuất khẩu ở các nước khác đã bị suy giảm. Ngay cả trước khi xảy ra đại dịch, Trung Quốc đã sản xuất 60% các container vận chuyển trên toàn thế giới, và bây giờ ngành công nghiệp đó cũng đang phát triển vượt bậc. Mao bảo tôi trở về vào đêm muộn, để xem khu phố hoạt động như thế nào. Khi tôi trở lại, các cửa hàng kinh doanh hàng hóa đã sáng đèn. Bên trong, các đại lý đang bận rộn với điện thoại và máy tính, tất cả đều làm việc theo giờ Trung Á.
Trẻ em tràn ngập các hành lang của chợ bán buôn tại Nghĩa Ô. Công trình rộng lớn này có diện tích gần gấp mười lần diện tích của Lầu Năm Góc và là địa điểm kinh doanh của hàng trăm nghìn thương gia. Những năm trước, tôi đã từng đến thăm chợ vốn tấp nập thương nhân nước ngoài; bây giờ nó vắng vẻ đến nỗi nhiều người bán hàng Trung Quốc đã đưa con cái họ đi nghỉ hè. Nhiều đứa trẻ đạp xe đạp và xe tay ga trên những hành lang trống, chúng giăng lưới đánh cầu lông và ném bóng rổ.
Hầu hết các thương gia ở đó đều chuyên doanh một sản phẩm duy nhất với số lượng lớn. Không gì buồn hơn những hành lang dành riêng cho những người buôn hành lý – một dãy dài những người với bộ mặt đờ đẫn ngồi bên những chiếc túi không lăn lóc tứ tung. Những người bán đồ du lịch cũng không gặp may. Nhưng việc kinh doanh đang bùng nổ đối với các đại lý chuyên doanh đèn LED, dành cho khách hàng làm móng tay tại nhà, và đây cũng là một năm thuận lợi để bán đầu bơm nhựa cho chai nước rửa tay. Các đại lý xe đạp không thể giữ hàng trong kho và một người phụ nữ nói với tôi rằng doanh số của cô đã tăng gấp đôi. Một nơi tên là Henry Sport, chuyên về thảm tập yoga, đã có đơn đặt hàng trở lại đến hết tháng Chín. Trên tầng hai, các thương gia bán hồ bơi bơm hơi bày ở sân sau nhà cũng làm ăn rất tốt.
Các thị trường ngách của Nghĩa Ô rất chuyên biệt, và tác động của đại dịch rất bất thường, đến nỗi ngay cả những sản phẩm có kết nối logic bề ngoài cũng có triển vọng khác nhau. Gần các đại lý bán bể bơi bơm hơi, các quầy hàng khác có mũ bơi và kính bảo hộ, nhưng doanh số của họ đã giảm mạnh. Một đại lý giải thích rằng trên thực tế, kính bơi hầu như không liên quan gì đến các hồ bơi ở sân sau. ”Đó là điều mà mọi người thường làm ở nhà”, cô nói, chỉ tay về phía hồ bơi. Sau đó, cô chỉ vào sản phẩm của chính mình: “Họ sử dụng kính bơi khi bơi ở ngoài. Và bây giờ mọi người không đến bể bơi”.
Một phần lớn của tầng hai mới được dành riêng cho các nhà buôn nhựa PPE. Nhiều người trong số họ đã sản xuất đồ chơi hoặc đồ trang sức trước đại dịch; họ nói rằng với những sản phẩm nhỏ như vậy, việc trang bị lại dây chuyền lắp ráp và đào tạo lại công nhân tương đối dễ dàng. Một phụ nữ tên là Sử Cao Liên có nhà máy sản xuất vòng đeo tay cho đến tháng Hai thì đột ngột thay đổi dòng sản phẩm; bây giờ cô xuất khẩu từ hai triệu đến ba triệu khẩu trang phẫu thuật mỗi tháng. Giống như hầu hết mọi người trong chợ, Sử không đeo khẩu trang. Cô không lo lắng rằng PPE có thể trở thành một công việc kinh doanh ngắn hạn. ”Ít nhất, sẽ mất hai năm để thế giới quen với dại dịch”, cô nói. ”Sau đó, tôi sẽ tìm một thứ khác để sản xuất”.
Trên cùng một tầng, các thương gia đang chuẩn bị bán hàng phục vụ cho cuộc bầu cử sắp tới của Mỹ. Các quầy hàng mũ bóng chày có hàng chữ MAGA [MAKE AMERICA GREAT AGAIN] và các nhà sản xuất cờ Mỹ đang nhận đơn đặt hàng cho các biểu ngữ ủng hộ cho cả Trump lẫn Biden. Tôi đã nói chuyện với một doanh nhân trung niên tên là Lý Giang, người đầu tiên bắt đầu kinh doanh vào năm 1995, sản xuất những chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rẻ tiền cho Đội Thiếu niên Tiền phong, một tổ chức đoàn thể trong trường cấp 1. Năm 1997, Trung Quốc nắm lại quyền kiểm soát Hồng Kông, và làn sóng yêu nước dẫn đến nhu cầu mới về quốc kỳ, vì vậy Lý đã mở rộng dây chuyền lắp ráp của mình. Bốn năm sau đó là vụ tấn công 11/9, và Lý bắt đầu sản xuất quốc kỳ Mỹ. Đó là sự gia nhập thị trường quốc tế của anh, và kể từ đó, công việc kinh doanh của anh đã được định hình phần lớn bởi những gì xảy ra ở nước ngoài. Vào ngày tôi đến thăm, anh vừa bán được vài nghìn lá cờ Trump - từ Đội Thiếu niên Tiền phong Trung Quốc đến phong trào MAGA cách nhau khoảng một phần tư thế kỷ. ”Nếu mọi người muốn hàng hóa gì, chúng tôi sẽ sản xuất ra nó”, Lý nói. Trên bàn làm việc của anh, một lá cờ nhỏ dành cho niềm tự hào của người đồng tính nam đặt bên cạnh một lá cờ có khuôn mặt của Muhammad Ali Jinnah, người sáng lập Pakistan.
Sau khi rời Nghĩa Ô, tôi dừng chân tại một xưởng sản xuất cờ lớn tên là Johnin, ở thành phố Thiệu Hưng. Một người quản lý trẻ tên là Kim Cương đã dẫn tôi đi tham quan. Trên dây chuyền lắp ráp, hàng chục phụ nữ ngồi bên máy khâu, khâu những lá cờ có nội dung “North Dakota ủng hộ Trump”, “Giữ cho nước Mỹ vĩ đại”, “Trump 2020” và “Trump 2024”. Kể từ khi bắt đầu đại dịch, mọi thứ dường như xảy ra đầu tiên ở Trung Quốc, và bây giờ tôi tự hỏi liệu Johnin có biết điều gì đó mà tôi không biết hay không.
“Đó là những gì họ yêu cầu”, Kim nói, khi tôi hỏi về các biểu ngữ năm 2024. ”Tôi đoán họ có ý tưởng này rằng ông [Trump] sẽ lại là Tổng thống”.
Kim tỏ ra dè dặt về khách hàng của mình, mặc dù anh nói rằng các đơn đặt hàng không đến trực tiếp từ các công ty của Trump hoặc Đảng Cộng hòa. Trong chiến dịch tranh cử năm 2016, Johnin đã bán được từ hai triệu đến ba triệu lá cờ Trump, với giá khoảng một đô-la mỗi chiếc. Bây giờ, với cuộc bầu cử sẽ diễn ra chưa đầy bốn tháng nữa, các sản phẩm ủng hộ Trump chiếm khoảng 70% hoạt động kinh doanh của Johnin. Có một số đơn đặt hàng cho cờ ủng hộ Biden, nhưng không nhiều.
Nói chung, đại dịch khiến việc kinh doanh của Johnin trở nên tồi tệ, bởi vì các sự kiện vẫy cờ như các giải đấu bóng đá ở châu Âu đã bị hủy bỏ. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những thời điểm nhu cầu tăng cao. Vào tháng Sáu, sau cái chết của George Floyd, Johnin đã nhận được một lượng tăng đột biến trong các đơn đặt hàng cờ cảnh sát vạch xanh. Ngay sau đó, bất ngờ có sự quan tâm đến lá cờ của bang Mississippi. Jin nói: ”Nhiều khách hàng nói với chúng tôi, 'Chúng tôi cần những lá cờ của Mississippi’. Chúng tôi đã sản xuất được 40.000 chiếc. Nó diễn ra rất nhanh, và sau đó nó đã kết thúc”, anh tiếp tục, “Tôi nghĩ những người mua những lá cờ đó là người da đen”.
Cờ và biểu ngữ để bán tại chợ đầu mối của Yiwu.
Hình by Guligo Jia for The New Yorker.
Jin đã đọc được rằng Mississippi có nhiều cư dân da đen. Anh đã quen với việc sản xuất cờ cho cả hai bên trong các cuộc bầu cử nước ngoài, các trận đấu thể thao và các sự kiện khác, vì vậy nó có vẻ hợp lý: những người ủng hộ cảnh sát vẫy lá cờ vạch xanh của họ, trong khi người da đen vẫy cờ Mississippi. Bằng tiếng Quan Thoại, tôi phải mất một lúc để giải thích một thực tế phản trực giác về nền dân chủ: bang có tỷ lệ cư dân da đen cao nhất cũng có thể là bang cuối cùng loại bỏ biểu tượng của Liên minh miền Nam.
Jin không thích Trump, nhưng anh không lo lắng về tháng 11. ”Sau cuộc bầu cử, chúng tôi sẽ may cờ cho ai đó”, anh nói. ”Người Mỹ luôn muốn có cờ”. Anh chỉ cho tôi cách may đường may đôi của nhà máy. Anh nói: “Rất nhiều công ty khác không làm như vậy. Các nhà sản xuất cắt may cũng cố gắng tiết kiệm vải cho cờ Trump, loại có kích thước tiêu chuẩn là 90 x 150 cm. Jin nói rằng, nếu bạn đo vải để may một số số loại cờ rẻ tiền, bạn sẽ thấy rằng mọi thứ đã được cắt giảm khoảng 2%: 88 x 146 cm. Theo nghĩa đen, các nhà sản xuất Trung Quốc đang kiếm lời nhờ Trump.
Vào đầu tháng Bảy, Lý Đức Uy nói với tôi rằng anh và đối tác của mình đã từ bỏ kế hoạch bán hàng tại thị trường Trung Quốc. “Khoản đầu tư quá cao”, Lý nói. ”Và cạnh tranh trong nước quá khốc liệt”.
Anh cũng kết luận rằng căng thẳng Mỹ-Trung khó có thể ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của Kimzon. Các quan chức chính quyền Trump thường đổ lỗi cho Trung Quốc vì đã không kiểm soát đại dịch sớm hơn, nhưng dường như không có bất kỳ phản ứng dữ dội nào của người tiêu dùng. Trong khoảng thời gian ba tháng, những lo ngại về rủi ro của Lý đã hoàn toàn bị đảo ngược: giờ đây, anh tin rằng việc xử lý không tốt đại dịch ở Mỹ có khả năng làm tăng doanh số bán hàng của anh. ”Rất nhiều doanh nghiệp đã đóng cửa”, Lý giải thích. ”Mọi người sợ đến cửa hàng, vì sợ bị lây nhiễm, vì vậy họ muốn mua trực hàng tuyến”. Ngay cả các bài đánh giá trên Amazon về đôi giày của anh cũng cho anh biết gió đang thổi theo hướng nào. Ngày 14 tháng Năm, anh nhận được một đánh giá năm sao, khách hàng nhận xét: “Tôi mua chúng để mặc trong ngày đi làm, giao các gói hàng cho một công ty đặt hàng trực tuyến lớn. Cho đến nay nó vẫn rất tốt để dùng cho ca giao hàng kéo dài 10 tiếng”.
Theo phát ngôn nhân của Amazon, công ty đã thuê hơn 400.000 nhân viên trên toàn thế giới kể từ khi đại dịch bắt đầu. Tại Thượng Hải, tôi gặp một phụ nữ trẻ Trung Quốc làm việc trong lĩnh vực quảng cáo cho công ty này, và nhân sự của cô đã tăng gấp đôi nhân viên trong năm qua. Cô yêu cầu tôi không sử dụng tên của cô, vì Amazon đã không cho phép cô nói chuyện về công ty. Cô đã trở về Trung Quốc sau khi sống ở nước ngoài và cô thường phải giải thích suy nghĩ của người Trung Quốc cho các đồng nghiệp của Amazon ở Seattle. Cô nói rằng các doanh nhân Mỹ có xu hướng bị ám ảnh bởi việc xây dựng thương hiệu. ”Bạn muốn có một câu chuyện thương hiệu tuyệt vời để thuyết phục khách hàng của mình”, cô nói. ”Ở Trung Quốc thì ngược lại. Họ bán hàng trước. Và sau đó họ mới nghĩ đến thương hiệu”.
Zack Franklin, một nhà tư vấn người Mỹ đã làm việc nhiều năm với những người bán hàng trên Amazon ở Thâm Quyến, nói với tôi rằng các doanh nhân Trung Quốc kinh doanh trực tuyến đã tìm ra cách khác để mở rộng quy mô kinh doanh của họ. Ngoài việc mở rộng dòng sản phẩm hoặc khám phá thị trường mới, họ chỉ đơn giản là bán cùng một thứ ở cùng một nơi với những cái tên khác nhau.
Franklin nói: “Nếu bạn muốn chiếm càng nhiều không gian trên kệ càng tốt, thì chỉ cần gắn một nhãn hàng khác. Bạn đang kiếm tiền thông qua sự ảo tưởng về sự lựa chọn này”. Anh giải thích rằng để có quyền truy cập vào cơ quan đăng ký nhãn hiệu, cần phải đăng ký nhãn hiệu, vì vậy các ứng viên Trung Quốc đã tràn ngập Văn phòng Nhãn hiệu và Bằng sáng chế Hoa Kỳ.
Lý Đức Uy đã ghi danh khoảng 70 thương hiệu và một số đơn đăng ký của anh đã được một công ty luật có tên Ni, Wang & Massand, ở Dallas, xử lý. Hách Ni, một trong những người sáng lập công ty, nói với tôi rằng công ty anh đại diện cho khách hàng Trung Quốc để đăng ký từ 80 đến 100 thương hiệu mỗi tháng. Ni nói rằng người Trung Quốc chọn những tên thương hiệu kỳ quặc vì những đơn đăng ký đó có xu hướng được văn phòng nhãn hiệu phê duyệt nhanh hơn, điều này có thể từ chối một cái tên quá gần với một thương hiệu đã có tên tuổi. Ni nói: “Cho đến nay, chúng tôi chưa bao giờ có xung đột với một công ty Trung Quốc".
Ni đã xử lý đơn đăng ký cho thương hiệu gần đây nhất của Lý Đức Uy, Pemily12. Vào ngày 2 tháng Bảy, Lý cho tôi xem trang web mới mà anh đang thiết lập. Lần này, anh hy vọng sẽ qua mặt được Amazon và bán trực tiếp cho người tiêu dùng. Nhưng tên sản phẩm vẫn được sử dụng Amazonglish: Pet Dog Toy Dog Leakage Food Toy Ball. Ngoài ra còn có một phần giới thiệu về thương hiệu:
Tại sao lại là Pemily?
Đây là sự kết hợp của gia đình thú cưng
Vì sao là 12?
12 = 12 tháng = 1 năm = mãi mãi
Tại sao lại là Pemily12?
Pemily 12 có nghĩa là chúng ta sẽ luôn là một gia đình
Trước đó, trong suốt thời gian diễn ra đại dịch, qua Google Trends, Lý đã nhận thấy rằng rất nhiều người Mỹ đang tìm kiếm các sản phẩm có liên quan đến từ “thú cưng”. Anh nói: “Quần áo cho thú cưng. Đồ chơi cho thú cưng. Sức khỏe của thú cưng. Một người bạn ở Thâm Quyến sản xuất phụ kiện cho thú cưng và anh này đang mở rộng dòng sản phẩm và hợp tác với Lý để bán hàng qua Internet. Họ tin rằng quần áo cho thú cưng đặc biệt hứa hẹn. Tôi hỏi Lý có căng thẳng không khi phải đưa ra nhiều quyết định lớn trong những tháng gần đây, nhưng anh nói không - theo như anh được biết, anh chỉ đơn giản là đang thích ứng với tình hình. ”Thị trường quyết định cho chúng tôi”, anh nói. ”Không phải do chúng tôi quyết định”.
Các đơn đặt hàng giày từ Mỹ vẫn tăng, và giờ Kimzon đã giao đến ba nghìn đôi mỗi ngày. ”Chính phủ Mỹ gần đây đã trợ cấp nhiều tiền hơn”, Lý nói.
“Tôi được yêu cầu mang theo mình và “số tiền đắt đỏ”
salad gà với tôi” - Cartoon by E. S. Glenn.
Tôi nói với Lý rằng anh đã nhầm - vẫn chưa có chương trình kích thích thứ hai. Nhưng anh thề rằng tiền của chính phủ đang đến tay người tiêu dùng: anh có thể nhìn thấy nó trong doanh số bán hàng và các doanh nhân khác cũng đã đề cập đến điều tương tự. Ngày hôm sau, tôi nhận được e-mail từ một phụ nữ trẻ đang sống trong ngôi nhà của gia đình chúng tôi ở vùng nông thôn Colorado. Cô đã gửi cho tôi danh sách những thứ đã xuất hiện trong hộp thư của chúng tôi, bao gồm thẻ ghi nợ theo Đạo luật CARES có nhãn “Tác động kinh tế”. Đó là khoản tiền 3.400 đô-la.
Tôi được biết rằng trong vài tuần qua, chính phủ đã gửi thẻ ghi nợ cho những người bị mất thẻ vào tháng Tư, thường là do thông tin ngân hàng của họ không có trong hồ sơ. Tôi đã tự hỏi tại sao chúng tôi không nhận được khoản trợ cấp để kích thích nền kinh tế, nhưng tôi đã quá bận rộn với cuộc sống tại Trung Quốc để nhớ đến khoản này. Bây giờ tôi nhận ra rằng Zocavia và Zocania có thể đã cập nhật cho tôi về lịch thanh toán của chính phủ Hoa Kỳ.
Gần cuối tháng Bảy, người bạn Mỹ duy nhất của con gái tôi tại Thành Đô đã rời đi. Hầu hết những người Mỹ khác đã được sơ tán vào tháng Giêng hoặc tháng Hai, và thời gian trôi qua, sự cô lập ngày càng khó khăn hơn đối với một số gia đình ở lại. Vào một mùa hè bình thường, chúng tôi đã đến thăm Colorado, nhưng bây giờ, nếu chúng tôi rời Trung Quốc, chúng tôi không thể lại.
Là một tình nguyện viên của Peace Corps, tôi đã không trở lại Mỹ trong hai năm, và bây giờ chúng tôi có vẻ sẽ lặp lại trải nghiệm đó. Nhưng, vào thập niên 1990, Tứ Xuyên dường như vẫn là một vùng xa xôi, và ngay cả thương mại của Mỹ dường như cách xa vời vợi; tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cửa hàng McDonald's trong suốt hai năm đó. Đến năm 2020, có hơn 70.000 công ty Mỹ đang kinh doanh tại Trung Quốc. Trong khi đó, người Trung Quốc đang sản xuất phần lớn sản phẩm từ nhựa PPE và nhiều hàng hóa khác được người Mỹ mua trong thời kỳ khủng hoảng. Hầu như bất kỳ sự kiện nào ở Mỹ - một cuộc biểu tình, một cuộc bãi khóa, một chương trình kích thích kinh tế - đều có tác động kinh tế ngay lập tức tới một khu vực nào đó của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tách rời từng được coi là một quá trình kinh tế, nhưng các liên kết thị trường mạnh mẽ hơn bao giờ hết: vào năm 2020, thương mại Mỹ-Trung tăng gần 9%. Sự tách biệt đã xảy ra gần như hoàn toàn ở cấp độ con người.
Vào ngày 24 tháng Bảy, chính phủ Trung Quốc thông báo rằng họ sẽ đóng cửa lãnh sự quán Hoa Kỳ ở Thành Đô và trục xuất tất cả các nhân viên Mỹ còn lại. Người Trung Quốc đang trả đũa những hành động gần đây của Chính quyền Trump, vốn đã đóng cửa lãnh sự quán Trung Quốc ở Houston, với lý do ngăn ngừa gián điệp. Một quan chức Bộ Ngoại giao nói với tôi rằng, mặc dù không có nghi vấn rằng người Trung Quốc đã làm gián điệp ở Houston, nhưng phản ứng của người Mỹ đã có thể diễn ra theo hướng ít tự hại mình hơn. ”Chúng ta có những cách giải quyết vấn đề này, để truyền tải thông điệp mà không quá tuyệt đối”, ông nói. Ông tin rằng trong tình huống bình thường, người Mỹ sẽ trục xuất một số nhà ngoại giao Trung Quốc riêng lẻ, thay vì đóng cửa toàn bộ lãnh sự quán.
Ông nói rằng, hồi đầu năm, các quan chức Nhà Trắng đã đề xuất một động thái thậm chí còn quyết liện hơn. ”Có những người trong Chính quyền Trump đã đề nghị đóng cửa tất cả các lãnh sự quán của chúng ta ở Trung Quốc”, ông nói, “với ý tưởng rằng điều đó sẽ giúp chúng ta tự kiềm chế để đuổi người Trung Quốc ra khỏi lãnh sự quán của họ”. Một chiến lược tương tự đã được áp dụng cho báo chí. Vào tháng Ba, Chính quyền Trump đã hạn chế mạnh số lượng người Trung Quốc được phép làm việc cho các tổ chức thông tấn do nhà nước điều hành tại Mỹ. Bộ Ngoại giao Trung Quốc phản đối bằng cách trục xuất hầu hết những người Mỹ làm việc cho các tờ Times, Washington Post và Wall Street Journal tại Trung Quốc. Đến cuối năm, chỉ còn khoảng ba mươi nhà báo Mỹ ở Trung Quốc.
Ở Thành Đô, sau khi có thông báo về việc đóng cửa lãnh sự quán, tôi đạp xe đến địa điểm này vài lần mỗi ngày. Khu vực này được kiểm soát chặt chẽ, nhưng đến ngày thứ hai, một lượng lớn dân thường bắt đầu xuất hiện để chụp ảnh selfie trước tòa nhà. Tôi tình cờ nghe được một người phụ nữ nói với những người bạn của cô ấy hãy nhanh chóng chụp ảnh để họ có thể đến Đô Giang Yến, một địa điểm du lịch bên ngoài thành phố. Họ nói với tôi rằng họ đang đi nghỉ từ Ôn Châu, và họ đã thêm lãnh sự quán vào hành trình du lịch trong ngày.
Bên trong khu nhà, người Mỹ đang thực hiện cái được gọi là “kế hoạch hủy diệt”. Cùng với một số đóng gói vội vã, họ còn xé nhỏ tài liệu, đập phá máy tính và thiết bị viễn thông. Người Trung Quốc đã dành cho họ chính xác bảy mươi hai giờ, bằng khoảng thời gian mà người Mỹ cho phép ở Houston. Buổi giao lưu mang không khí nghi thức của một sự kiện thể thao: mỗi bên có một trận sân nhà và một trận sân khách, và mọi người thu thập bất cứ thứ gì có thể để tuyên truyền. Tại Houston, các nhân viên an ninh Hoa Kỳ đã theo đuôi các nhân viên lãnh sự quán Trung Quốc đến thăm Home Depot, nơi họ mua các thùng để đốt tài liệu. Bản tin truyền hình Mỹ đưa hình ảnh những chùm khói bốc lên từ sân của lãnh sự quán.
Ở Thành Đô, tòa nhà cao nhất của lãnh sự quán cao sáu tầng. Khi mở cửa vào năm 1994, nó là công trình kiến trúc cao nhất trong khu phố và những cánh đồng lúa giáp với các bức tường lãnh sự quán. Vào lần đầu tiên tôi đến thăm, vào năm 1996, thành phố đã bắt đầu phát triển xung quanh khu phức hợp. Hai thập kỷ sau, các tòa nhà từ hai mươi tầng trở lên thấp thoáng ở ba phía. Đó là một phiên bản kiến trúc của trải nghiệm trong lớp học của tôi: nói một cách tương, các tòa nhà của Mỹ ngày càng thấp hơn.
Các tòa nhà cao tầng luôn tiềm ẩn nguy cơ an ninh, và giờ đây chính phủ Trung Quốc đã bố trí camera ở các tầng trên để phát trực tiếp bất kỳ hoạt động nào trong sân của lãnh sự quán. Quan chức Bộ Ngoại giao nói với tôi: “Rõ ràng là họ đã được thiết lập để quay cảnh chúng tôi đốt tài liệu. ”Họ muốn lưu lại hình ảnh đó”.
Một người nào đó trong lãnh sự quán đã có ý tưởng yêu cầu một cửa hàng in ở địa phương làm một vài biểu ngữ, một trong số đó có nội dung “ Ganxie Chengdu ” - ”Cảm ơn, Thành Đô”. Họ nghĩ rằng điều này sẽ gửi một thông điệp trang trọng hơn đến người xem, nhưng họ biết rằng bất kỳ nhân viên nào cũng sẽ bị theo dõi, giống như những chàng trai đóng thùng ở Home Depot. Đề nghị này đã được thực hiện bởi một công dân tự do, nhưng, ngay sau khi các biểu ngữ được cho là sẵn sàng, hơn một chục nhân viên an ninh đã bắt giữ cô ấy. Cuối cùng, khi cô ấy được thả, sau bảy giờ tiến hành thẩm vấn, các biểu ngữ đã không được tìm thấy.
Cuối cùng, người Mỹ đã tiêu hủy xong tài liệu trước khi hết thời hạn. Ngay sau rạng sáng của ngày thứ ba, các nhà ngoại giao cuối cùng trong lãnh sự quán Hoa Kỳ đã mở khóa cửa trước, quay lại và đi ra phía sau, lên xe và lái đi. Người Trung Quốc dường như đã bỏ lỡ cảnh quay đó, vốn không được đưa lên các phương tiện truyền thông nhà nước. Cũng không ai nhìn thấy biểu ngữ.
“Nhưng bạn sẽ không bao giờ gặp được ai nếu bạn không
đặt mình ra khỏi đó” - Cartoon by Sofia Warren.
Vào ngày 25 tháng Chín, Lý Đức Uy nói với tôi rằng doanh số bán hàng vẫn tăng rất mạnh. Điều này đúng với nhiều doanh nghiệp ở Trung Quốc: trong quý tài chính thứ ba, nền kinh tế của quốc gia này đã tăng trưởng gần 5%. Trong những tháng gần đây, Lý đã thuê một vài nhân viên mới, nhưng anh không có kế hoạch tuyển dụng lại số nhân viên trước đại dịch của mình. Theo như anh lo ngại, đây là một cơ hội tốt để nâng cao hiệu quả. Ở tuổi ba mươi tư, Lý là người lớn tuổi nhất trong văn phòng của mình.
Mỗi ngày, trang web Pemily12 nhận được bốn trăm lượt người truy cập và doanh thu hàng ngày là hàng nghìn đô-la Mỹ. Lý tin rằng tiềm năng phát triển của doanh nghiệp là tuyệt vời, với tất cả các vật nuôi trong thời kỳ diễn ra đại dịch ở Mỹ. Như thường lệ, anh tỏ ra lịch thiệp kiểu ngoại giao, nhưng anh nói với tôi rằng anh thất vọng vì cách kiểm soát đại dịch ở Mỹ. Anh so sánh nó với Ấn Độ, nơi mà con số cũng tệ. Lý nói: “Ấn Độ không có khả năng giải quyết vấn đề này. Nhưng nước Mỹ có khả năng. Nước Mỹ đã không cần phải làm như thế này “.
Anh tin rằng Trump sẽ thắng cử, đó là ý kiến của hầu hết người Trung Quốc mà tôi biết. Vào đầu tháng 11, Kim Cương, người làm cờ ở Thiệu Hưng, nói với tôi rằng một loạt các mệnh lệnh gần đây của Trump đã thuyết phục anh rằng Đảng Cộng hòa sẽ chiến thắng. Tại Đại học Tứ Xuyên, tôi đã thăm dò ý kiến các sinh viên của mình và 54% nghĩ rằng Trump sẽ thắng.
Một số sinh viên đã theo dõi tin tức về cuộc bầu cử trên Fox News. Trong một chi tiết khó có thể xuất hiện trong bất kỳ tài liệu quảng cáo nào của đài, Đảng Cộng sản đã không bận tâm đến việc chặn trang web của Fox, không giống như của CNN, Times và các nguồn tin khác của Mỹ. Trong lớp, tôi và các sinh viên thảo luận về những gì họ nhìn thấy trên Fox, và tôi giới thiệu họ với Lauren Boebert, người đang vận động tranh cử ở Colorado để đại diện cho tôi và gia đình tôi tại Quốc hội. Suốt tháng 11, một sinh viên ở hàng ghế đầu trong lớp học báo chí của tôi đã đội chiếc mũ bóng chày “Trump: Keep America Great”. Anh gọi Tổng thống Trump là Xuyên Kiến Quốc, một biệt danh mỉa mai của Trung Quốc ghép Trump với biệt danh yêu nước thời Cộng sản - về cơ bản, có nghĩa là “Trump làm cho Trung Hoa vĩ đại trở lại”.
Hầu hết các sinh viên cho biết cá nhân họ quan tâm đến kết quả của cuộc bầu cử. ”Đúng, vì nó liên quan đến Trung Quốc và cuộc sống tương lai của tôi, để học tập ở Hoa Kỳ”, một kỹ sư viết, trong một bài tập. ”Ngoài ra, bây giờ các chính trị gia không lịch sự như ngày xưa. Tôi muốn xem đảng của ứng cử viên thất bại sẽ hành xử điên rồ như thế nào“.
Những người khác đã từ bỏ kế hoạch học tập ở nước ngoài. Trong một số trường hợp, cha mẹ của họ đưa ra quyết định vì lo ngại về căng thẳng ngoại giao, đại dịch và các cuộc biểu tình Black Lives Matter, mà các phương tiện truyền thông Trung Quốc thường miêu tả là bạo lực. Ngay cả với chiến thắng của Joe Biden, có vẻ như mối quan hệ Mỹ-Trung sẽ không thay đổi nhanh chóng. Những người tôi đã nói chuyện với Bộ Ngoại giao hy vọng rằng ít nhất một số trao đổi học thuật và văn hóa có thể được thiết lập lại, nhưng ngay cả điều này cũng sẽ mất thời gian.
Trong khi đó, sự bất bình đẳng về thông tin là điều hiển nhiên đối với bất kỳ ai ở lại Trung Quốc. Tất cả những người Trung Quốc có trình độ học vấn đều đã học ít nhất một chút tiếng Anh, và họ có thể tiếp cận văn hóa Mỹ thông qua các bộ phim, chương trình truyền hình của Hollywood và các nguồn khác. Nhiều doanh nhân trong ngành ngoại thương, như Lý Đức Uy, đã sử dụng mạng riêng ảo - chính phủ Trung Quốc cố tình cho phép những lỗ hổng như vậy trên tường lửa một phần vì chúng rất quan trọng đối với hoạt động kinh doanh. Khi tôi đến thăm Nghĩa Ô, toàn bộ khách sạn tôi ở được kết nối thông qua một mạng riêng ảo (VNP) để khách hàng có thể truy cập Google, Facebook và các nguồn lực xã hội mở khác. Nhưng đối với người Mỹ, Trung Quốc về cơ bản đã đóng cửa. Một khi Hoa Kỳ bắt đầu mất đi lực lượng nhỏ là các nhà ngoại giao, nhà báo và doanh nhân có trụ sở tại Trung Quốc, kiến thức vốn đã hạn chế về đất nước chắc chắn sẽ bị giảm sút.
Từ quan điểm của chính phủ Trung Quốc, dường như có rất ít động lực để mở cửa trở lại. Trung Quốc là nền kinh tế lớn duy nhất đã tăng trưởng vào năm 2020 và sự hỗ trợ trong nước đối với các chính sách đại dịch đã trở nên mạnh mẽ hơn khi năm đó diễn ra. Các quan chức rõ ràng đã được khuyến khích; vào mùa thu, các cuộc đàn áp ở Tân Cương và Hồng Kông gia tăng. Bất kỳ cuộc điều tra nghiêm trọng nào về những sai phạm ban đầu ở Vũ Hán đều bị kiểm duyệt, và bảy nhà báo và nhà bình luận đã đưa tin về cuộc khủng hoảng đều đang bị giam giữ hoặc mất tích. Chính phủ đã chấp thuận cho sử dụng khẩn cấp bốn loại thuốc chủng ngừa do các công ty Trung Quốc phát triển, nhưng vẫn chưa thúc đẩy việc tiêm chủng hàng loạt — có lẽ, các quan chức đang chờ xem tình hình phát triển ở nước ngoài như thế nào. Họ có thể kiên nhẫn vì có rất ít vi rút lây lan ở Trung Quốc. Khi tôi nói chuyện với bạn bè và gia đình ở Mỹ, mọi người luôn đề cập đến vắc-xin, nhưng chủ đề này hiếm khi xuất hiện trong cuộc trò chuyện của người Trung Quốc.
Càng ngày, phiên bản năm 2020 của chúng tôi càng giống như một thực tế thay thế. Tôi đã trải qua một năm căng thẳng để giảng dạy, đi du lịch và thực hiện các cuộc phỏng vấn trực tiếp, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến khả năng lây nhiễm vi rút. Vào tháng 8, sau khi báo cáo một tuần rưỡi ở Vũ Hán, tôi đã bay đến Hàng Châu, nơi mà ngày hôm sau, tôi tham dự một buổi thuyết trình trong một khán phòng chật ních những người không đeo mặt nạ. Sau đó, tôi là một trong hai mươi người trở lên trao đổi cái bắt tay - kiểu bắt tay kiểu cũ, sau đó bạn sẽ chạm vào mặt mình - với Jack Ma, người từ lâu đã được biết đến là người giàu nhất Trung Quốc. Hầu như không có gì thay đổi trong cách mọi người tương tác, và tôi chưa bao giờ nghe thấy một người Trung Quốc nào đề cập đến “sự mệt mỏi do đại dịch”. Trong số ba mươi triệu sinh viên đại học đã tham gia các buổi học trên lớp vào mùa thu, tôi chỉ có thể tìm thấy hai trường hợp nhiễm trùng được báo cáo.
Theo nhiều cách, hệ thống và xã hội Trung Quốc hoàn toàn phù hợp để đối phó với đại dịch, trong khi ở Mỹ thì ngược lại về sự tự tin thái quá. “Đại dịch là một tình huống rất đặc biệt,” Gary Liu, một nhà kinh tế học và là người sáng lập Viện Đánh giá Tài chính Các vấn đề Quốc gia, một tổ chức tư vấn tư nhân ở Thượng Hải, nói với tôi. "Bạn không thể đưa ra kết luận dài hạn dựa trên một tình huống ngoại lệ." Ông sợ rằng đại dịch có thể minh oan cho một số cấu trúc độc tài.
Lớp báo chí cuối cùng của tôi trong học kỳ là vào đêm giao thừa. Tôi hỏi các sinh viên một câu: Đối với các bạn, năm 2020 là năm tốt hay năm xấu?
Trước đó vào tháng 12, trường đại học đã hạn chế tất cả sinh viên đến trường, vì Thành Đô đã trải qua đợt bùng phát dịch bệnh đầu tiên kể từ tháng Hai. Khi thời tiết trở nên lạnh hơn, đã có những ca nhiễm trùng rải rác trên khắp đất nước. Trong hầu hết các trường hợp, sự lây lan bắt đầu từ những công dân Trung Quốc đã bị cách ly sau khi trở về từ nước ngoài. Sự bùng phát ở Thành Đô được cho là bắt đầu sau khi một người già xử lý rác bị ô nhiễm gần cơ sở kiểm dịch. Trường hợp đầu tiên được báo cáo vào ngày 7 tháng 12, và trong năm ngày sau đó, thành phố đã kiểm tra hơn hai triệu cư dân. Mặc dù chỉ có một trăm bốn mươi ba trường hợp có triệu chứng không nhập khẩu cho đến thời điểm đó, Thành Đô đã có một trăm bốn mươi mốt địa điểm xét nghiệm - một tỷ lệ gần như một cơ sở xét nghiệm cho mọi bệnh nhiễm trùng có triệu chứng. Vào tháng 12, 13 trường hợp có triệu chứng mới lây lan trong cộng đồng đã được báo cáo và đã có các vụ khóa mục tiêu, nhưng hầu hết Thành Đô vẫn không bị ảnh hưởng. Vào giữa đợt bùng phát dịch bệnh, thành phố đã mở thêm 5 tuyến tàu điện ngầm mới.
Gần 70% học sinh của tôi nói rằng đó là một năm tốt đẹp. Điều này cũng đúng với nhiều người khác. Li Dewei nói với tôi rằng Zocavia, Zocania và các thương hiệu giày khác đã có doanh số bán hàng vào dịp lễ tốt nhất từ trước đến nay và tổng doanh thu của năm đã tăng khoảng 15% so với năm 2019. Đối với Pemily12, Li tin rằng tương lai có thể liên quan đến việc làm đẹp cho thú cưng các sản phẩm. “Nó sẽ giống như các sản phẩm làm đẹp cho con người,” anh ấy nói, khi chúng tôi gặp nhau vào đầu năm 2021. Anh ấy cho tôi xem một hình ảnh trực tuyến về lông mi giả dành cho chó. “Chúng tôi vẫn chưa bắt đầu việc này,” anh nói. “Nhưng chúng ta có thể thấy rằng những người khác đang làm ra sản phẩm này. Có thể trong hai, ba năm nữa đây sẽ là một thị trường lớn”.
Sau khi Điện Capitol bị bão, vào ngày 6 tháng 1, Jin Gang, ở Thiệu Hưng, đã báo cáo lượng đơn đặt hàng cờ Trump tăng đột biến. Anh ấy đã gửi cho tôi hình ảnh trên WeChat về các thiết kế mới đang được sản xuất bởi dây chuyền lắp ráp của Johnin: “Trump 2024: The Revenge Tour”, “Trump 2024: Take America Back” và “Trump 2024: Save America Again!”
Thứ Hai hàng tuần, các con gái của tôi đều đeo khăn quàng đỏ của Đội Thiếu niên Tiền phong đến trường, theo yêu cầu của tất cả học sinh. Đôi khi họ phàn nàn về việc không thể đến thăm Colorado, và họ nhớ con mèo của chúng tôi đang được người thuê của chúng tôi chăm sóc. Nhưng càng ngày cuộc sống đó càng cảm thấy xa vời. Vào một buổi chiều, cặp song sinh tìm thấy một chú mèo con bị bỏ rơi bên bờ sông Fu, và họ đã nhận nó và đặt tên nó là Ulysses. Đó là cách tốt nhất để đối phó - một thực tế ở đây, một thực tế ở đó. Một số bức ảnh gia đình nhất định được treo trong cả hai ngôi nhà của chúng tôi và một số đồ nội thất IKEA cũng được sao chép. Ở Colorado, chiếc Honda CR-V màu đen của chúng tôi đang đậu trong nhà kho; Bây giờ chúng tôi đã mua một chiếc Honda CR-V màu đen khác ở Thành Đô. CR-V Trung Quốc của chúng tôi được sản xuất tại Vũ Hán. Ngay cả ở đó, nó đã là một năm tốt cho các dây chuyền lắp ráp; Honda báo cáo rằng, vào năm 2020, doanh số bán ô tô của họ tại Trung Quốc đã tăng 5% so với năm trước. Chúng tôi gọi nó là chiếc xe COVID của mình. Trong khuôn viên trường, tôi đậu xe dưới tầng hầm của Viện Chủ nghĩa Mác. ♦
Peter Hessler
* Peter Benjamin Hessler (sinh ngày 14 tháng 6 năm 1969) là một nhà văn và nhà báo người Mỹ. Ông là tác giả của bốn cuốn sách về Trung Quốc và đã đóng góp nhiều bài báo cho The New Yorker và National Geographic, cùng các ấn phẩm khác. Năm 2011, Hessler nhận được Học bổng MacArthur để ghi nhận và khuyến khích "những lời kể quan sát sâu sắc của ông về những người bình thường phản ứng với sự phức tạp của cuộc sống trong những xã hội thay đổi nhanh chóng như Kỷ nguyên Cải cách Trung Quốc. (Theo Wikipedia, bách khoa toàn thư miễn phí)
* Peter Hessler gia nhập The New Yorker với tư cách là một nhà văn nhân viên vào năm 2000. Cuốn sách gần đây nhất của ông là “The Buried: An Archaeology of the Egypt Revolution”. (Theo The New Yorker)
* * *
Xem bài có liên hệ với đề tài: click vào đây
Xem bài nầy bằng Anh ngữ: click vào đây
Xem trang Kiến thức, Tài liệu: click vào đây
More in English topic: please click here
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net