Cổng mở lại (*). Sao mặt người hốt hoảng
Bước chân em chưa mỏi, có quay về?
Còn ai nữa… nghe thời gian rời rã
Mắt đã mờ, thương lắm bóng Mẹ quê.
Cứ mong ngóng con về cho kịp bửa
Cháo cơm rau có tình mẹ bên mình
Ngày ra đi mong có ngày vinh hiển
Buổi quay về sao quá đổi lênh đênh.
Đem sức trẻ mồ hôi và trí lực
Tưởng đổi đời giữa phố thị bao dung
Ôi, Covid nhỏ xíu thôi mà dữ
Tất cả pháo đài hắn coi như không.
Ngồi bó gối bốn tháng liền mới hiểu
Phận dân nghèo thua thiệt trước nỗi đời
Nghe mặn đắng trước nỗi niềm hóa thạch
Tiếng kêu than động đến chín tầng trời.
Đợt mở chốt cuối cùng đành thoát chạy
Cả tinh cầu rúng động những bước chân
Người lương tri nước mắt rơi khắp cõi
Đền đài nào dựng tượng nhớ trăm năm?
Ngã Du Tử
(*): Sài Gòn, ngày “thông chốt” 1/10/2021.
* * *
Xem bài cùng tác giả: click vào đây
Xem bài trên trang Thơ: click vào đây
Trở về trang chính www.nuiansongtra.com