Từng chiếc lá vàng rơi rụng rơi
Tuổi đời theo tuổi thời gian trôi
Như cơn gió thoảng mây bay mãi
Như một giấc mơ đã xa vời.
Đời đá cụôi rong rêu che phủ
Sống dại khờ giấc ngủ triền miên
Đôi măt sâu theo từng hơi thở
Của thời gian bao nỗi ưu phiền.
Lá vàng rơi theo mùa Thu chết
Để nhắc ai ngày tháng phai tàn
Dấu chân xào xạc trên đổ nát
Của dại khờ những bước lang thang.
Thời gian qua vội không kịp yêu
Chờ trăng soi bóng cuối đường chiều
Hắt hiu gió thoảng vùng trời nhớ
Hãy gởi theo về chốn tịch liêu.
Ngày tuổi xanh chờ ngày vàng úa
Lá rụng vàng che mât ươc mong
Đôi mắt xưa tìm vành môi nhỏ
Sớm mang theo sương phủ lạnh lùng.
Gió mùa Thu thổi về biển vắng
Trăng Thu vàng héo hắt tuổi xanh
Hãy quên đi nỗi niềm cay đắng
Vẫn chỉ là cảnh vắng bao quanh.
Tuổi thơ hay tuổi đời chồng chất
Lá rụng vàng còn xanh nữa không
Đời qua mau ai còn ai mất
Tiếc thương ai tuyết phủ mùa Đông.
Hoài Quốc Nhân
Kentucky, Cuối Thu 2021
* * *
Xem bài cùng tác giả: click vào đây
Xem trang QN: Đất nước, click vào đây
Xem bài trên trang Thơ: click vào đây
Về trang chính: www.nuiansongtra.com