VĂN TẾ TỬ SĨ TẠI NGHĨA TRANG QUÂN ĐỘI BIÊN HÒA 2020
Trúc Lâm Nguyễn Đăng Nghiệp
Hỡi ơi!
Thấm thoát bốn mươi ba năm kể từ khi tan đàn xẻ nghé
Cũng từ đó áng hương linh đã mờ nhạt khói hương
Âm dương cách trở đôi đường, kẻ ra đi không hẹn ngày trở lại.
Người nằm đó chắc cũng đau đáu mảnh tâm can.
Nhớ linh xưa:
Khi non sông chìm trong khói lửa
Lúc vòng đời chưa vướng bận âu lo
Xếp bút nghiên, rủ bỏ áo học trò
Sụt sùi xa mẹ, rưng rức lìa cha
Đàn em thơ bịn rìn mắt lệ nhòa
Và vợ đẹp con thơ dứt tình xin gởi lại
Khoác chiến y tay súng thẳng sa trường
Một lòng vì nước, diệt mối thù chung
Gian nan đâu ngại, máu đổ không sờn
Đem thân mình dâng hiến giang sơn
Mong một buổi thanh bình anh trở lại.
Ôi thương thay!
Đường tơ đứt đoạn, lỡ nhịp cung đàn
Anh đã vĩnh viễn ra đi trong uất hận
Người ở lại cũng ngậm ngùi thương tiếc
Làm gì đây ghi dấu một tấc lòng
Nghĩ rằng:
Máu các anh sẽ nuôi khôn dân tộc mau giành lại giang sơn
Xương các anh sẽ nung chí hùng anh sớm san băng oan trái
Giờ đây:
Nơi an nghỉ của những anh hùng vị quốc vong thân đang dần trở thành những nấm mồ hoang và có thể sẽ không còn dấu vết.
Đau xót vô vàn trước cuộc bể dâu
Đàn em, đàn con xin nghiêng mình kính cẩn
Lễ vật đơn sơ, lòng tạc tượng xây bia
Mong các anh sớm tịnh độ vãng sanh
Cầu đất nước mau thanh bình an lạc.
Thượng hưởng.
Trúc Lâm
Nguyễn Đăng Nghiệp
* * *
Xem bài cùng chủ đề nầy: click vào đây
Xem bài trên trang Văn học: click vào đây
Xem bài trên trang Biên khảo: click vào đây
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.com