(Ý thơ từ “Hồ Trường” của Nguyễn Bá Trác)
Hồ trường rót mãi tháng Tư,
Bốn bảy năm vẫn, mới như hôm nào.
Chén này rót xuống Hạ Lào,
Mời muôn uổng tử, nhớ màu gió Tây.
Chén này rót cõi lưu đày,
Khóc người phương Bắc bỏ thây ngục tù!
Biển Đông rót chén mịt mù,
Hoàng Sa Vạn Lý, người đi không về!
Phương Nam đau nỗi tái tê,
Chén giải oan, rót cho quê đoạ đày.
Mời nhau một chén rượu đầy,
Ai người tri kỷ, kiếp này cùng say!
Mây viễn phương, trắng trời bay,
Lòng ta cố quận, mỗi ngày một xưa!
Hai mươi năm cuộc can qua,
Đường tàu Thống Nhất, một nhà nát tan!
Đàn con bỏ xứ, lìa đàn,
Mẹ Việt Nam khóc trên ngàn bể dâu!
Ách Tàu lơ lửng trên đầu,
Ngàn năm Bắc thuộc, một màu thương đau!
Hồ trường rót mãi về đâu?
Bầu ngàn lần cạn mà sầu chưa vơi.
Bao nhiêu chí cả trên đời,
Một cơn gió bụi rã rời thế ư!
Nguyễn Long An.
* * *
Xem bài cùng một chủ đề: click vào đây
Xem các bài trên trang Thơ: click vào đây
Xem bài trang Tạp văn tùy bút: click vào đây
Trở về trang chính: http://www.nuiansongtra.net