Hình: Núi Thiên Ấn nhìn từ sông Trà Khúc. Ảnh: Nguyễn Ngọc Trinh
Lỡ thương anh, cũng nên thương xứ Quảng.
Đất quê anh mùa nắng hạ chang chang
Tháng chín, mười, ruộng xanh tràn nước lụt
Nhờ phù sa tươi tốt cánh đồng làng.
Người Quảng Ngãi hay ăn hòn nói cục!
Thương nói thương chẳng giả bộ làm cao
Tính có nóng tưởng chừng như thô lỗ
Nhưng tâm hồn chất chứa cả trăng sao.
Trai Quảng Ngãi cũng đa tình ra phết
Dẫu vụng về ngôn ngữ tỏ yêu thương
Nhưng thương ai là quên cả đường về
Hơi lì lợm nhưng chẳng làm ai chướng…
Gái Quảng Ngãi, đừng nghe lời đồn thổi
Rất dịu dàng từng khóe mắt bờ môi
Đã thương ai, chung thủy hết bến bờ
Nhưng đã ghét, chắc hết còn cơ hội!
Nếu thương anh, một lần về xứ Quảng…
Chiều thu về lặng lẽ ngắm Trà giang
Những nương dâu xanh ngắt rợp đôi bờ
Hòn Đá Vách hoàng hôn về rực sáng.
Lỡ thương anh, về thăm quê một chuyến
Cơm dưa cà có khi lại bén duyên
Có từng khuya thoảng nghe giấc ru Hời
Hồn Chiêm quốc trăm năm thành cổ truyện.
Quê anh nghèo nhưng tình người rộng mở
Khúc ca dao mẹ ru ngỡ là thơ
Nghe rì rào tiếng xưa bờ xe nước.
Mẹ cha anh, giờ hình bóng xa mờ.
Hoài Nguyễn
02/9/2016
* * *
Xem các bài trên trang Thơ: click vào đây
Xem trang Kiến thức, tài liệu: click vào đây
Xem bài trang Tạp văn tùy bút: click vào đây
Trở về trang chính: http://www.nuiansongtra.net