Diễn đàn của người dân Quảng Ngãi
giới thiệu | liên lạc | lưu niệm

 April 17, 2025
Trang đầu Hình ảnh, sinh hoạt QN:Đất nước/con người Liên trường Quảng Ngãi Biên khảo Hải Quân HQ.VNCH HQ.Thế giới Kiến thức, tài liệu Y học & đời sống Phiếm luận Văn học Tạp văn, tùy bút Cổ văn thơ văn Kim văn thơ văn Giải trí Nhạc Trang Anh ngữ Trang thanh niên Linh tinh Tác giả Nhắn tin, tìm người

  Kiến thức, tài liệu
TẠI SAO CÁC TRƯỜNG ĐẠI HỌC GIÀU NHẤT NƯỚC MỸ ĐANG BẢO VỆ SINH VIÊN NƯỚC NGOÀI ĐẦY THÙ HẬN?
Webmaster

 

News & Politics

(WHY AMERICA’S RICHEST UNIVERSITIES ARE PROTECTING HATE-FILLED FOREIGN STUDENTS?)

By Tony Badran

Tablet Magazine

January 30, 2024

 

Cung cấp chỗ ở cho giới tinh hoa ở nước ngoài bằng cách dung túng chủ nghĩa bài Do Thái trong các trường đại học của Hoa Kỳ là một phần của kế hoạch biến các danh mục DEI dẫn đầu thua lỗ thành trung tâm lợi tức!

 

 

Một người phát biểu tại một cuộc biểu tình ủng hộ Palestine và tự do ngôn luận tại Đại học Columbia ở thành phố New York ngày 14/11/2023. Hình ảnh Spencer Platt / Getty.

 

Năm tuần sau khi Đại học Rutgers đình chỉ chương (chapter) Sinh viên vì Công lý ở Palestine (Students for Justice in Palestine, SJP) trong khuôn viên trường New Brunswick vào ngày 11 tháng 12 vì vi phạm một số chính sách của trường đại học, trường đã đảo ngược quyết định của mình và khôi phục nhóm ủng hộ Hamas. Để ăn mừng, các thành viên SJP đã quay một video theo phong cách khủng bố cổ điển của Palestine: những khuôn mặt phủ đầy kaffiyehs, đọc một thông cáo, sau một cuộc đấu khẩu (diatribe) chống lại những người theo chủ nghĩa Zionist, đã đưa ra một danh sách các yêu cầu mà trường phải đáp ứng nếu muốn xóa sạch vết nhơ của sự đồng lõa (complicity) trong tội diệt chủng (genocide).

 

Kể từ tháng Mười, các thành phố và khuôn viên trường đại học của Mỹ đã được chuyển đổi thành các sân khấu cho loại nhà hát biểu diễn Trung Đông này để hỗ trợ Hamas và giết người, tra tấn và hãm hiếp người Do Thái. Các màn trình diễn đã trải dài từ việc tham gia gián tiếp vào cuộc tàn sát ngày 7 10, như việc xé bỏ các áp phích của những người Israel bị bắt cóc, đến những lời kêu gọi "toàn cầu hóa" chủ nghĩa khủng bố Palestine "từ New York đến Gaza", đến những biểu hiện ủng hộ hoàn toàn cho Hamas và tiêu diệt người Do Thái "từ sông ra biển" - "bằng bất kỳ phương tiện nào cần thiết", vì sợ có bất kỳ sự nhầm lẫn nào. "Không có gì, không có gì vinh dự hơn là chết vì một lý do cao cả, cho công lý" (There is nothing, nothing more honorable than dying for a noble cause, for justice), một nhà tổ chức cao cấp của một cuộc biểu tình tại Columbia hét lên (shouted) thành loa kèn (bullhorn) bằng giọng Ả Rập dày.

 

Cũng không có sự nhầm lẫn về thực tế là các cuộc biểu tình này có sự tham gia của các sinh viên Ả Rập và Hồi giáo, những người háo hức ủng hộ khủng bố - thường bằng cách phủ nhận rằng Hamas hoặc hành động của họ vào ngày 7 tháng 10 cấu thành "khủng bố". Rõ ràng không kém là nhiều sinh viên lãnh đạo, tổ chức và tham gia vào các cuộc biểu tình và biểu hiện của chủ nghĩa bài Do Thái và ủng hộ Hamas trong khuôn viên trường đại học không phải là người Mỹ - có nghĩa là họ không phải là công dân Mỹ hoặc thậm chí là chủ thẻ xanh. Thay vào đó, họ là những người mang hộ chiếu nước ngoài, bao gồm cả từ các nước Ả Rập và Hồi giáo, những người đã quyết định tận dụng cơ sở hạ tầng (infrastructure) giáo dục của Hoa Kỳ trong khi nhập khẩu niềm đam mê và định kiến của đất nước họ vào các trường đại học Mỹ.

 

"Các trường đại học Mỹ đã thực hiện một món hời cực kỳ thông minh hoặc cực kỳ đáng trách: lấp đầy hạn ngạch với lợi tức".

 

Thật vậy, các trường đại học đã thừa nhận một thực tế rõ ràng rằng nhiều nhà lãnh đạo biểu tình trong khuôn viên trường là sinh viên nước ngoài, ở đây với thị thực giáo dục hạn chế, theo cách mà họ đã chọn để giải quyết các cuộc biểu tình ở Gaza. Ngay từ đầu, Viện Công nghệ Massachusetts (Massachusetts Institute of Technology, MIT) đã cảnh báo những sinh viên chiếm giảng đường, ngăn cản các sinh viên khác đến lớp và vi phạm các chính sách và hướng dẫn của trường, rằng họ có thể phải đối mặt với việc bị đình chỉ vì hành vi của mình. Nhưng nó nhanh chóng trở nên rõ ràng sẽ không có hậu quả nghiêm trọng cho việc không tuân thủ. Khi các sinh viên tiếp tục, MIT chỉ đình chỉ một số ít trong số họ "tham gia các hoạt động phi học thuật trong khuôn viên trường". Lời giải thích (explanation) mà Chủ tịch MIT Sally Kornbluth đưa ra cho quyết định của mình rất rõ ràng: "Những lo ngại nghiêm trọng về hậu quả tài sản thế chấp đối với sinh viên, chẳng hạn như vấn đề thị thực".

 

Nói một cách rõ ràng, những gì Kornbluth nói là sinh viên nước ngoài đã vi phạm chính sách của trường, nhưng đình chỉ học tập hoặc trục xuất sẽ chấm dứt khả năng ở lại trong nước. Do đó, MIT đã kiềm chế không kỷ luật những sinh viên này để giữ họ theo học.

 

 

Mối quan tâm của Kornbluth là có cơ sở. Có những luật về sách áp dụng cho sinh viên nước ngoài và những người nước ngoài không cư trú khác ở Hoa Kỳ hỗ trợ các tổ chức khủng bố như Hamas. Kể từ tháng 10, các nhà lập pháp hàng đầu của đảng Cộng hòa đã nhắc nhở mọi người về sự tồn tại của các luật này. Nghị sĩ Jim Banks, Cộng Hòa-Indian, và Jeff Duncan, Cộng Hòa-South Carolina, đã dẫn đầu 17 đại diện khác của Đảng Cộng hòa tại Hạ viện trong một bức thư (letter) gửi Bộ trưởng An ninh Nội địa Alejandro Mayorkas và Ngoại trưởng Antony Blinken "để yêu cầu thông tin liên quan đến sự hiện diện bất hợp pháp tiềm tàng trên đất Mỹ của những công dân nước ngoài không nhập cư đã ủng hộ hoạt động khủng bố" (to request information regarding the potentially unlawful presence on U.S. soil of non-immigrant foreign nationals who have endorsed terrorist activity). Bức thư giải thích luật liên quan:

 

“Người xin thị thực sinh viên, giống như tất cả các đương đơn xin thị thực không nhập cư, phải đủ điều kiện theo Đạo luật Nhập cư và Quốc tịch (INA) để được chấp thuận cấp thị thực. Họ phải chịu một loạt các trường hợp không đủ điều kiện trong Mục 212 (a) của INA”.

 

Mục 212 (a) (3) (B) (i) (VII) của INA quy định rằng, "bất kỳ người nước ngoài nào - người ủng hộ hoặc tán thành hoạt động khủng bố hoặc thuyết phục người khác tán thành hoặc tán thành hoạt động khủng bố hoặc hỗ trợ một tổ chức khủng bố... là không thể chấp nhận được" (inadmissible).

 

Nếu thị thực "được cấp trước khi DHS phát hiện ra bằng chứng về sự không đủ điều kiện của người giữ thị thực theo INA s.212 (a) (3) B) (was issued before DHS uncovers evidence of a visa-holder’s ineligibility under INA s.212(a)(3)B)", các nhà lập pháp nói thêm, "cá nhân được đề cập phải ngay lập tức bị thu hồi thị thực và phải đối mặt với thủ tục trục xuất nhanh" (the individual in question should immediately have their visa revoked and face expedited deportation proceedings).

 

Bạn có thể lập luận rằng có những lý do ý thức hệ để các trường không hành động chống lại sinh viên nước ngoài. "Palestine", xét cho cùng, đã tìm thấy vị trí của mình ở trung tâm của "sự giao thoa" (“intersectionality) tiến bộ. Nhưng cũng có một động lực vật chất mạnh mẽ cho việc các trường đại học không tuân thủ luật pháp.

 

Tỷ lệ trung bình (average share) của sinh viên quốc tế tại các trường Ivy League ghi danh vào mùa Thu năm 2023 là khoảng 15%.

 

Thị phần quốc tế tổng thể cao hơn. Một phần tư số sinh viên của Harvard hiện là sinh viên quốc tế. Tại MIT, nó gần một phần ba.

 

 

Các thành viên SJP đọc danh sách các yêu cầu trong video YouTube.

 

Chương trình mà người đóng thuế Hoa Kỳ trả tiền để cung cấp 25% hoặc nhiều hơn các vị trí tại các trường đại học danh tiếng nhất của Mỹ cho sinh viên nước ngoài là một sự đổi mới gần đây - một sự đổi mới được hình thành từ năm 2004 đến 2014 và đã giúp làm cho hùng biện DEI của các trường đại học miễn phí. Tỷ lệ sinh viên (international share) năm thứ nhất quốc tế tại Georgetown tăng gần gấp bốn lần từ 3% năm 2004 lên 11% một thập niên sau đó, với con số tương tự tại Berkeley và Yale. Sự tăng trưởng trong tuyển sinh đại học tại Yale trong thập niên đó được thúc đẩy gần như hoàn toàn bởi người nước ngoài. Trong cùng thời gian đó, số lượng sinh viên nước ngoài nhập học tại các trường Ivy League đã tăng 46%.

 

Đằng sau sự gia tăng này là một thực tế đơn giản rằng chỉ có một số lượng tương đối nhỏ người Mỹ có thể đủ khả năng chi trả các khoản phí cao đến mức đáng kinh ngạc mà các trường đại học Mỹ tống tiền từ thị trường nội địa bị giam cầm của họ. Sinh viên nước ngoài, phần lớn trong số họ là con cái của giới tinh hoa nước ngoài giàu có hoặc được chính phủ của họ tài trợ trực tiếp, đại diện cho một nguồn tài trợ nghiêm túc cho các trường đại học Mỹ, công cộng và tư nhân. Những sinh viên này thường trả toàn bộ hoặc gần đầy đủ học phí và hội đồng quản trị, và giúp các trường đại học công lập cân bằng sổ sách khi đối mặt với việc cắt giảm ngân sạch (budget). Nói rộng hơn, họ tăng doanh thu bằng cách giúp lấp đầy các chương trình do liên bang tài trợ dựa trên hạn ngạch chủng tộc và sắc tộc.

 

Tùy thuộc vào cách bạn nhìn vào nó, các trường đại học Mỹ đã thực hiện một món hời cực kỳ thông minh hoặc cực kỳ đáng trách: Lấp đầy hạn ngạch với lợi nhuận. Mặc dù thực tiễn này thường được bao phủ bởi ngôn ngữ quan liêu (bureaucratic) ngu ngốc/ngớ ngẩn (asinine) như "thúc đẩy sự đa dạng" (promoting diversity) và "thúc đẩy văn hóa quốc tế" (fostering a cosmopolitan culture) cho một "cộng đồng toàn cầu" (global community), nhưng trên thực tế, đó là một cây vợt mà các trường đại học có lẽ dành cho các thành viên của các nhóm bị coi là thiếu thốn về kinh tế và văn hóa - và trên đó các trường đại học sẽ có nghĩa vụ phải chịu lỗ - và thay vào đó bán chúng với lợi lộc cho gia đình của một số nhiều người có đặc quyền hơn trên Trái đất, đồng thời tiếp tục bán các bản sắc chính trị (identity-politics) như một hệ tư tưởng thể chế (institutional).

 

Dường như đủ rõ ràng rằng sinh viên nước ngoài có thể đủ khả năng chi trả toàn bộ học phí và hội đồng quản trị mà không cần hỗ trợ tài chính thường đến từ phân khúc ưu tú trong xã hội của họ, mà ở các nước độc tài thường chuyển thành chồng chéo với các chế độ cầm quyền. Khi nói đến Trung Đông, đặc biệt - mặc dù hầu như không độc quyền - tầng lớp đặc quyền này vừa "Tây hóa" (Westernized) bên ngoài vừa thấm nhuần chủ nghĩa bài Do Thái phổ biến trong xã hội quê hương của họ.

 

Các trường đại học nên làm gì để ứng phó? Chà, một động thái có thể là tổ chức các cuộc hội thảo cho sinh viên nước ngoài mới đến, giải thích rằng sự thù hận của nhóm và thuyết âm mưu thúc đẩy diễn ngôn chính trị ở nước họ trên thực tế là độc hại - và theo luật pháp Hoa Kỳ có thể dễ dàng khiến họ bị trục xuất. Hoặc, các trường đại học có thể giả vờ rằng những quan điểm này là bình thường - và khuyến khích các giáo sư trong nước làm cố vấn giảng viên và cảm tình viên tích cực - để không làm phiền tiền mặt của họ.

 

Và nó không chỉ là tiền học phí mà các trường đang vắt sữa. Các chính phủ nước ngoài cũng viết những tấm séc lớn để bảo đảm rằng sinh viên của họ - và chính trị của họ - được trải thảm đỏ tại các trường đại học tên tuổi. Theo Hiệp hội Học giả Quốc gia, kể từ năm 2001, Qatar đã cung cấp (given) khoảng 5 tỷ USD cho các trường đại học Mỹ, nhiều hơn bất kỳ chính phủ nước ngoài nào khác. Từ năm 2014 đến năm 2019, các trường cao đẳng và đại học Mỹ đã nhận được (received) 2,7 tỷ USD tài trợ của Qatar mà không có bất kỳ sự thừa nhận công khai nào về nguồn gốc của các khoản tiền đó. Cho rằng Qatar có sự lãnh đạo của Hamas, người ta có thể thấy việc đàn áp các sinh viên có cảm tình với Hamas có vẻ như là một ý tưởng tồi đối với các hiệu trưởng trường đại học rút tiền mặt bằng chi phiếu Qatar.

 

Do đó, các ưu đãi chính trị và tài chính cho các trường đại học rất đơn giản. Nhưng đây là vấn đề: Không chỉ các sinh viên đang vi phạm pháp luật. Các trường cũng đang tích cực làm như vậy. Các trường đại học không chỉ đơn giản là kiềm chế trục xuất sinh viên nước ngoài vi phạm các điều khoản của thị thực bằng cách tán thành và ủng hộ hoạt động khủng bố. Họ đã thực hiện thêm các bước để bảo vệ sinh viên nước ngoài khỏi hậu quả pháp lý của hành động của họ, trong một số trường hợp dường như sẽ khiến chính các trường đại học trở thành phụ kiện cho tội tạo điều kiện cho hoạt động hỗ trợ khủng bố.

 

Ví dụ, vào tháng 11 năm ngoái (2023), các hiệu trưởng của Đại học Columbia và Đại học Barnard đã tuyên bố (announced) thành lập "Nhóm Tài nguyên Doxing" (Doxing Resource Group) để đáp lại "các sinh viên Ả Rập, Hồi giáo và Palestine", những người đã tham gia các cuộc biểu tình cổ vũ khủng bố và giết người Do Thái, tên và hình ảnh của họ được công bố "bởi các bên thứ ba". Theo các hiệu trưởng, đây là "một hình thức đe dọa nguy hiểm" (a dangerous form of intimidation) là "không thể chấp nhận được" (unacceptable). Đối với sáng kiến này, Columbia và Barnard "đã thuê các chuyên gia trong lĩnh vực điều tra mối đe dọa kỹ thuật số và kiểm tra quyền riêng tư để hỗ trợ các thành viên cộng đồng bị ảnh hưởng của chúng ta."

 

Đó là, các trường đã thuê người - những người sẽ làm việc với Văn phòng Tổng Cố vấn, Văn phòng Hiệu trưởng và Công nghệ Thông tin Đại học Barnard - để xóa bất kỳ dấu chân đáng nguyền rủa nào mà sinh viên nước ngoài của họ có thể đã để lại trực tuyến, có thể được sử dụng làm căn cứ để thu hồi thị thực và trục xuất. Cần lưu ý rằng sinh viên nước ngoài không chỉ đơn thuần thực hiện quyền tự do ngôn luận của họ, cho dù được xác định bởi Tu chính án thứ nhất hay quản trị viên đại học: Sinh viên nước ngoài không phải là công dân Hoa Kỳ, và việc nhập cảnh và hiện diện của họ ở đất nước này là có điều kiện nghiêm ngặt. Một khi các điều kiện này bị vi phạm, người vi phạm không có quyền ở lại hoặc thực hiện các quyền thuộc về công dân.

 

Nói cách khác, các trường học biết luật. Họ biết rằng những gì sinh viên quốc tế của họ đã làm vi phạm các điều khoản về tình trạng pháp lý của họ ở Hoa Kỳ và do đó phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Tuy nhiên, họ đã thực hiện các bước để tích cực đồng lõa với hành vi bất hợp pháp của học sinh.

 

Nhưng những gì các trường cũng biết là họ có vỏ bọc (cover) chính trị từ chính quyền Biden để vi phạm luật thị thực và khủng bố của đất nước. Vào ngày 1 tháng 11, ba tuần sau cuộc tàn sát ngày 7 tháng 10 và sự bùng nổ của hành động đường phố chống Do Thái, ủng hộ Hamas ở các thành phố của Mỹ, Tòa Bạch Ốc đã công bố  (unveiled) "Chiến lược quốc gia đầu tiên để chống lại chủ nghĩa bài Hồi giáo ở Hoa Kỳ" (the first-ever National Strategy to Counter Islamophobia in the United States). Sáng kiến này, với sự đảo ngược thực tế, đã bật đèn xanh cho những người biểu tình ủng hộ Hamas trong khi gửi điện báo cho các quản trị viên trường đại học rằng những người trước đây là thành viên của một tầng lớp được bảo vệ - chứ không phải là mối nguy hiểm cho an toàn công cộng.

 

Các nhà quản lý trường đại học hầu như không phải là những người duy nhất nhận được thông điệp. Ví dụ, ở Massachusetts, mệnh lệnh từ trên xuống để bảo vệ những người biểu tình sinh viên khỏi những hậu quả pháp lý của việc hỗ trợ các nhóm khủng bố đã dẫn đến một sự thay đổi toàn diện trong hoạt động của cảnh sát mà trong bất kỳ trường hợp nào khác sẽ bị cánh tả chỉ trích là bằng chứng của chủ nghĩa phát xít mới thành lập.

 

"Theo luật Massachusetts", Đại học Massachusetts Amherst giải thích (explained) trong một tuyên bố, "nhật ký cảnh sát hàng ngày, bao gồm tên và địa chỉ của những người bị bắt, phải được công khai miễn phí cho công chúng trong giờ làm việc thông thường và vào tất cả các thời điểm hợp lý khác”. Trong nhiều năm, Sở Cảnh sát Đại học Massachusetts (University of Massachusetts Police Department, UMPD) đã đăng những nhật ký này trực tuyến để bảo đảm tuân thủ luật pháp tiểu bang. Bắt đầu từ tháng 12/2023, nhật ký cảnh sát UMPD sẽ không còn có sẵn trên trang web của UMPD. Tuy nhiên, nhật ký UMPD sẽ vẫn có sẵn miễn phí cho công chúng tại sảnh UMPD tại 585 East Pleasant Street ở Amherst.

 

Các nạn nhân thực sự, bạn thấy đấy, là những sinh viên dũng cảm hô vang các khẩu hiệu diệt chủng ở nơi công cộng; những kẻ phản diện là những người cố gắng "cung cấp thông tin cá nhân của ai đó nhưng không có sự đồng ý của họ (dox)" họ bằng cách đăng đoạn phim về những tuyên bố và hành vi độc hại của họ lên mạng.

 

Thay vì loại đảo ngược đạo đức nguy hiểm này, các trường đại học và chính quyền tiểu bang và liên bang chi phối hành vi của họ sẽ được phục vụ tốt hơn bằng cách tuân thủ luật pháp. Trục xuất sinh viên nước ngoài ủng hộ và hỗ trợ các nhóm khủng bố giết người Mỹ và giữ họ làm con tin dường như là bước đầu tiên hướng tới sự tỉnh táo tại các trường đại học Mỹ, những người mong muốn có bánh DEI giáo phái của họ và thậm chí còn béo hơn bằng cách ăn nó đã dẫn họ vào vực thẳm đạo đức.

 

Viết bởi Tony Badran.

 

Tony Badran là biên tập viên tin tức của Tablet Magazine và là nhà phân tích của Levant.

.

News & Politics

WHY AMERICA’S RICHEST UNIVERSITIES ARE PROTECTING HATE-FILLED FOREIGN STUDENTS

By Tony Badran

Tablet Magazine

January 30, 2024

 

Accommodating overseas elites by tolerating antisemitism on U.S. campuses is part of a scheme to turn loss-leader DEI categories into profit centers

 

 

A person speaks to a rally in support of Palestine and for free speech at Columbia University in New York City on Nov. 14, 2023. Spencer Platt/ Getty Images.

 

Five weeks after Rutgers University suspended the New Brunswick campus chapter of Students for Justice in Palestine (SJP) on Dec. 11 for violating several university policies, the school reversed its decision and reinstated the pro-Hamas group. In celebration, SJP members filmed a video in the classic Palestinian terrorist style: faces covered in kaffiyehs, reading a communique which, following a diatribe against the Zionists, made a list of demands that the school must meet if it wished to wipe the stain of its complicity in genocide.

 

Since October, American cities and college campuses have been transformed into stages for this kind of Middle Eastern performance theater in support of Hamas and its murder, torture, and rape of Jews. Performances have ranged from vicarious partaking in the Oct. 7 pogrom, like the tearing down of posters of kidnapped Israelis, to calls for “globalizing” Palestinian terrorism “from New York to Gaza,” to outright expressions of support for Hamas and the extermination of Jews “from the river to the sea”—“by any means necessary,” lest there be any confusion. “There is nothing, nothing more honorable than dying for a noble cause, for justice,” a high-profile organizer of a rally at Columbia shouted into a bullhorn in a thick Arabic accent.

 

There’s also no confusion about the fact that these rallies feature Arab and Muslim students who eagerly support terrorism—often by denying that Hamas or its actions of Oct. 7 constitute “terrorism” at all. Equally evident is that many of the students leading, organizing, and participating in these protests and expressions of antisemitism and support for Hamas on college campuses are not Americans—meaning that they are not American citizens or even green card holders. Rather, they are foreign passport holders, including from Arab and Muslim countries, who have decided to avail themselves of U.S. educational infrastructure while importing the passions and prejudices of their home countries to American campuses.

 

“American universities have made either an exceedingly clever or else exceedingly reprehensible bargain: quota-filling at a profit”.

 

Indeed, the universities have acknowledged the obvious fact that many of the campus protest leaders are foreign students, here on limited educational visas, in the manner with which they have chosen to handle the Gaza protests. Early on, the Massachusetts Institute of Technology (MIT) cautioned students who occupied lecture halls, prevented other students from going to class, and otherwise violated school policies and guidelines, that they could face suspension for their behavior. But it quickly became clear there would be no serious consequences for noncompliance. When the students pressed on, MIT only suspended a handful of them “from non-academic campus activities.” The explanation MIT President Sally Kornbluth gave for her decision was unambiguous: “serious concerns about collateral consequences for the students, such as visa issues.”

 

Plainly put, what Kornbluth said is that foreign students have been violating school policy, but academic suspension or expulsion would terminate their ability to remain in the country. MIT therefore refrained from disciplining these students in order to keep them enrolled.

 

Kornbluth’s concerns were well-founded. There are laws on the books that apply to foreign students and other nonresident aliens in the United States who support terrorist organizations like Hamas. Since October, leading Republican lawmakers have reminded everyone of the existence of these laws. Reps. Jim Banks, R-Ind., and Jeff Duncan, R-S.C., led 17 other Republican House representatives in a letter to Secretary of Homeland Security Alejandro Mayorkas and Secretary of State Antony Blinken “to request information regarding the potentially unlawful presence on U.S. soil of non-immigrant foreign nationals who have endorsed terrorist activity.” The letter explained the relevant law:

 

Student visa applicants, like all non-immigrant visa applicants, must qualify under the Immigration and Nationality Act (INA) to be approved for a visa. They are subject to a wide range of ineligibilities in Section 212(a) of the INA.

 

Section 212(a)(3)(B)(i)(VII) of the INA states that, “any alien - who endorses or espouses terrorist activity or persuades others to endorse or espouse terrorist activity or support a terrorist organization … is inadmissible.”

 

If a visa “was issued before DHS uncovers evidence of a visa-holder’s ineligibility under INA s.212(a)(3)B),” the legislators added, “the individual in question should immediately have their visa revoked and face expedited deportation proceedings.”

 

You could argue there are ideological reasons for the schools not to take action against foreign students. “Palestine,” after all, has found its place at the heart of progressive “intersectionality.” But there’s also a strong material incentive for the universities’ failure to obey the law.

 

The average share of international students in Ivy League schools who enrolled in the fall of 2023 is about 15%. The overall international share is higher. A quarter of Harvard’s student body is now international. At MIT, it’s nearly a third.

 

 

SJP members read a list of demands in a YouTube video.

 

The scheme by which U.S. taxpayers pay to give 25% or more of the places at America’s most prestigious universities to foreign students is a recent innovation—one that took shape between 2004 and 2014, and has helped make the universities’ DEI rhetoric cost-free. The international share of freshmen at Georgetown nearly quadrupled from 3% in 2004 to 11% a decade later, with similar numbers at Berkeley and Yale. The growth in undergraduate enrollment at Yale during that decade was fueled almost entirely by foreigners. In that same period, the number of incoming foreign students at Ivy League schools rose by 46%.

 

Behind this increase lies the simple reality that only a comparatively small number of Americans can afford the mind-numbingly high fees that American universities extort from their captive domestic market. Foreign students, the overwhelming majority of whom are either the children of wealthy foreign elites or directly sponsored by their governments, represent a serious source of funding for American colleges, public and private alike. These students often pay full or near-full tuition and board, and help public universities balance the books in the face of budget cuts. More broadly, they augment revenue by helping to fill federally funded programs that are based on racial and ethnic quotas.

 

Depending on how you look at it, American universities have made either an exceedingly clever or else exceedingly reprehensible bargain: Quota-filling at a profit. While this practice is generally covered with asinine bureaucratic language such as “promoting diversity” and “fostering a cosmopolitan culture” for a “global community,” it is in fact a racket by which universities take slots presumably intended for members of groups that are held to be economically and culturally deprived—and on which the universities would be obligated to take a loss—and instead sell them at a profit to the families of some of the more privileged people on Earth, while also continuing to sell identity-politics platitudes as institutional ideology.

 

It seems obvious enough that foreign students who can afford the cost of full tuition and board without financial aid often come from the elite segment of their societies, which in authoritarian countries often translates into overlap with the ruling regimes. When it comes to the Middle East especially—though hardly exclusively—this privileged class is both outwardly “Westernized” and soaked in the antisemitism prevalent in their home societies.

 

What should universities do in response? Well, one move might be to hold seminars for incoming foreign students explaining that the group hatreds and conspiracy theories that fuel political discourse in their home countries are in fact poisonous—and according to U.S. law could easily get them expelled. Or, universities can pretend that these views are normal—and encourage home-grown professors to serve as faculty advisers and active sympathizers—so as not to disturb their cash cow.

 

And it’s not just tuition money that schools are milking. Foreign governments also write big checks to ensure that their students—and their politics—are given red-carpet treatment at big-name universities. According to the National Association of Scholars, since 2001 Qatar has given around $5 billion to American universities, more than any other foreign government. Between 2014 and 2019, American colleges and universities received $2.7 billion in Qatari funding without any public acknowledgment of the source of those funds. Given that Qatar hosts the leadership of Hamas, one can see how cracking down on Hamas-sympathizing students might seem like a bad idea for university presidents who cash Qatari checks.

 

The political and financial incentives for the universities, therefore, are straightforward. But here’s the thing: It’s not just the students who are breaking the law. The schools are actively doing so, too. Universities did not simply refrain from expelling foreign students who violated the terms of their visas by espousing and endorsing terrorist activity. They took extra steps to protect foreign students from the legal repercussions of their actions, which in some cases would appear to make the universities themselves accessories to the crime of facilitating terror-supporting activity.

 

In November of last year, for example, the presidents of Columbia University and Barnard College announced the establishment of the “Doxing Resource Group” in response to “Arab, Muslim, and Palestinian students,” who participated in the rallies cheering terrorism and the murder of Jews, having their names and photos publicized “by third parties.” This was doxing, according to the presidents: “a dangerous form of intimidation” that is “unacceptable.” For this initiative, Columbia and Barnard “have retained experts in the field of digital threat investigation and privacy scrubbing to support our impacted community members.”

 

That is, the schools hired people—who will work with the Offices of General Counsel, the Offices of the Provost, and Barnard College Information Technology—to erase whatever damning footprint their foreign students may have left online, which could be used as grounds for visa revocation and deportation. It should be noted that foreign students are not merely exercising their rights to free speech, whether determined by the First Amendment or university administrators: Foreign students are not U.S. citizens, and their entry and presence in this country are strictly conditional. Once these conditions are violated, the violators have no right to stay or exercise rights that belong to citizens.

 

The schools, in other words, know the law. They know that what their international students did violates the terms of their legal status in the U.S. and is therefore subject to legal sanction. Nevertheless, they took steps toward being actively complicit in their students’ illegal conduct.

 

But what the schools also know is that they have political cover from the Biden administration to violate the country’s visa and terrorism laws. On Nov. 1, three weeks after the Oct. 7 pogrom and the eruption of antisemitic, pro-Hamas street action in U.S. cities, the White House unveiled “the first-ever National Strategy to Counter Islamophobia in the United States.” The initiative, with its inversion of reality, gave a green light to pro-Hamas protesters while telegraphing to the university administrators that the former were members of a protected class—rather than a danger to public safety.

 

University administrators were hardly the only ones to get the message. In Massachusetts, for example, the top-down imperative to protect student demonstrators from the legal consequences of supporting terrorist groups led to a wholesale change in police functioning that under any other circumstances would be excoriated by the left as evidence of incipient fascism.

 

“Under Massachusetts law,” the University of Massachusetts Amherst explained in a statement, “daily police logs, including the names and addresses of arrestees, must be made public ‘without charge to the public during regular business hours and at all other reasonable times.’ For several years, the University of Massachusetts Police Department (UMPD) has posted these logs online to ensure compliance with state law. Beginning in December 2023, UMPD police logs will no longer be available on the UMPD website. UMPD logs will, however, remain available to the public at no charge at the UMPD lobby at 585 East Pleasant Street in Amherst.”

 

The real victims, you see, are the brave students chanting genocidal slogans in public; the villains are the people who attempt to “dox” them by posting footage of their noxious statements and behavior online.

 

Instead of this kind of dangerous moral inversion, universities and the state and federal authorities that govern their behavior would be better served by obeying the law. Deporting foreign students who support and aid terror groups that kill Americans and hold them hostage seems like a first step toward sanity at American universities whose desire to have their sectarian DEI cake and get even fatter by eating it has led them into a moral abyss.

 

By Tony Badran.

 

Tony Badran is Tablet’s news editor and Levant analyst.  

 

*  *  *

 

Xem bài liên hệ cùng chủ đề: click vào đây

Xem trang Kiến thức, Tài liệu: click vào đây

Xem bài trên trang Anh ngữ, click vào đây

Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net

 


Nếu độc giả, đồng hương, thân hữu muốn: 

* Liên-lạc với Ban Điều Hành hay webmaster 
* Gởi các sáng tác, tài liệu, hình-ảnh... để đăng 
* Cần bản copy tài liệu, hình, bài...trên trang web:

Xin gởi email về: quangngai@nuiansongtra.net 
hay: nuiansongtra1941@gmail.com

*  *  *

Copyright by authors & Website Nui An Song Tra - 2006


Created by Hiep Nguyen
log in | ghi danh