Security
(THE END OF SOFT POWER?)
by Joseph S. Nye Jr.
The National Interest
June 12-2024.
Ngay cả khi sức mạnh cứng của vũ khí và quân đội trỗi dậy trên chiến trường toàn cầu, việc nuôi dưỡng và sử dụng quyền lực mềm (soft power) vẫn sẽ giữ tiền tệ (currency) trong thế kỷ XXI.
Ảnh: Shutterstock.com.
Trong một thế giới được đánh dấu bởi các cuộc chiến tranh ở Ukraine và Gaza, liệu thời đại của quyền lực mềm đã kết thúc? Ba mươi năm trước, với sự kết thúc của Liên Xô, hội nhập ngày càng tăng ở châu Âu và "Khoảnh khắc đơn cực" (Unipolar Moment) của Mỹ, triển vọng chiến tranh giữa các quốc gia dường như thấp. Một số nhà quan sát cho rằng thời đại của quyền lực cứng (hard power) đang giảm dần, và thế giới đang bước vào kỷ nguyên của quyền lực mềm. Điều đó rõ ràng là sai, nhưng đó không bao giờ là quan điểm của tôi. Tôi đã xây dựng (formulated) khái niệm quyền lực mềm trong Chiến tranh Lạnh và lập luận rằng nó có liên quan đến chủ nghĩa hiện thực và xung đột cũng như hòa bình.
Quyền lực mềm là khả năng ảnh hưởng đến người khác thông qua sự hấp dẫn hơn là ép buộc hoặc trả tiền, và nó có liên quan trong cả chiến tranh và hòa bình. Trong Chiến tranh Bảy năm của thế kỷ thứ mười tám, Nga đã rút khỏi liên minh tập trung chống lại Phổ (Prussia) vì Sa hoàng (Czar) Peter III (mới được xức dầu trong quá trình xung đột, newly anointed in the course of the conflict) là một fan hâm mộ của Frederick Đại đế. Tuy nhiên, thông thường, tác động của nó là chậm và gián tiếp, và nó không phải là nguồn sức mạnh quan trọng nhất cho chính sách đối ngoại trong ngắn hạn.
Tuy nhiên, phớt lờ hoặc bỏ bê quyền lực mềm là một sai lầm chiến lược và phân tích. Quyền lực mềm không phải là mới. Quyền lực La Mã một phần dựa trên sự hấp dẫn của nền văn hóa của nó. Geir Lundstadt, một học giả người Na Uy, mô tả châu Âu thời Chiến tranh Lạnh được chia thành hai đế chế, Liên Xô và Mỹ, nhưng sự hiện diện của Mỹ ở Tây Âu là "một đế chế theo lời mời" (an empire by invitation). Không giống như các can thiệp quân sự của Liên Xô ở Hungary và Tiệp Khắc (Czechoslovakia), Hoa Kỳ ủng hộ hội nhập Tây Âu và dung túng cho nền độc lập của Charles De Gaulle. Vào cuối Chiến tranh Lạnh, Bức tường Berlin sụp đổ dưới sự tấn công dữ dội của búa và máy ủi được sử dụng bởi những người trong đế chế Liên Xô mà tâm trí của họ đã bị ảnh hưởng bởi quyền lực mềm của phương Tây.
Mao có thể đã đúng khi nói rằng sức mạnh đến từ nòng súng, nhưng quyền lực cũng mở rộng từ các giá trị. Trong ngắn hạn, kiếm mạnh hơn lời nói, nhưng về lâu dài, lời nói dẫn đường cho kiếm. Nếu tôi có thể khiến bạn muốn làm những gì tôi muốn, thì tôi không phải ép buộc bạn làm những gì bạn không muốn. Nếu một quốc gia đại diện cho các giá trị mà những người khác thấy hấp dẫn, nó sẽ ít cần gậy và cà rốt hơn. Quyền lực cứng và mềm đôi khi mâu thuẫn với nhau, nhưng khi chúng được kết hợp một cách thông minh, sự hấp dẫn là một hệ số nhân lực. Tổng thống Zelensky đã sử dụng tài năng của mình với tư cách là một diễn viên để thu hút sự đồng cảm từ các nghị viện phương Tây, sau đó có thể chuyển thành ngân sách cho vũ khí làm tăng sức mạnh cứng của Ukraine.
Quyền lực mềm là một phần không thể thiếu trong cuộc xung đột quyền lực lớn giữa Mỹ và Tàu Cộng. Năm 2007, Chủ tịch Hồ Cẩm Đào (Hu Jintao) nói với (told) Đại hội lần thứ 17 của Đảng Cộng sản Trung Hoa rằng Trung Cộng cần tăng cường quyền lực mềm, và chính phủ Trung Cộng đã chi hàng chục tỷ đô la (tens of billions) cho mục đích đó, nhưng các cuộc thăm dò quốc tế (international polls) cho thấy kết quả hỗn hợp.
Như tôi mô tả trong cuốn “A Life in the American Century”, Ngoại trưởng Trung Cộng đã từng mời tôi đến một bữa tối riêng để hỏi ý kiến của tôi về cách Trung Cộng có thể gia tăng quyền lực mềm của mình. Lời khuyên của tôi là chính xác nhưng có lẽ vô dụng với ông ta. Tàu Cộng phải đối mặt với hai trở ngại lớn khó vượt qua. Đầu tiên là tranh chấp lãnh thổ với một số nước láng giềng châu Á. Các Viện Khổng Tử ca ngợi văn hóa truyền thống Trung Hoa sẽ không có ích gì nếu PLA giết chết quân đội Ấn Độ ở dãy Himalaya hoặc tàu Trung Cộng quấy rối tàu Philippines ở Biển Đông. Vấn đề thứ hai của Trung Cộng là sự kiểm soát chặt chẽ của Đảng Cộng sản (Communist Party) đối với tất cả các tổ chức và quan điểm trong xã hội dân sự. Điều này làm giảm sức hấp dẫn của nó ở các nước dân chủ. Khi các luật sư (human rights lawyers), nhà văn và nghệ sĩ nhân quyền bị bỏ tù, nó làm giảm sức hấp dẫn của Trung Cộng ở các nước như Châu Âu, Úc, Nhật Bản và Hoa Kỳ.
Không giống như các tài sản quyền lực cứng như binh lính, xe tăng và phi cơ, dự trữ quyền lực mềm của một quốc gia được tạo ra bởi xã hội dân sự chứ không phải chính phủ. Phần lớn quyền lực mềm của Mỹ được tạo ra bởi các bộ phim Hollywood, ví dụ, các nhân vật nữ độc lập, những người biểu tình (protesters) trình bày (demonstrating) cho quyền của họ và hoạt động của một nền báo chí đa dạng và tự do. Những người khác bị thu hút bởi công việc từ thiện của các quỹ Hoa Kỳ và quyền tự do điều tra tại các trường đại học Mỹ. Các công ty, trường đại học, quỹ, nhà thờ và các phong trào phản kháng đều phát triển quyền lực mềm của riêng họ, điều này có thể củng cố quan điểm của người nước ngoài về đất nước.
Một người châu Âu nổi tiếng gần đây đã nói với tôi rằng ông ấy đã từng lo lắng về chính sách đối ngoại của Mỹ về sự suy giảm quyền lực cứng (hard power) của chúng ta. Bây giờ, ông nói rằng ông lo lắng hơn về chính trị trong nước của Mỹ làm xói mòn quyền lực mềm làm nền tảng (underlies) cho chính sách đối ngoại của nước này. Quyền lực mềm chỉ là một mặt của đồng tiền quyền lực (coin of power), nhưng nó vẫn phù hợp với bất kỳ phân tích hiện thực nào về chính trị thế giới.
Bài của Joseph S. Nye Jr.
Joseph S. Nye Jr. là cựu trợ lý bộ trưởng quốc phòng Hoa Kỳ và chủ tịch Hội đồng Tình báo Quốc gia Hoa Kỳ, là Giáo sư Dịch vụ Xuất sắc của Đại học tại Đại học Harvard và là một trong những học giả hàng đầu thế giới về quan hệ quốc tế và là tác giả của Lãnh đạo Tổng thống sắp tới và Sáng tạo Kỷ nguyên Hoa Kỳ ..., và là tác giả của A Life in the American Century (Polity Press, 2024). Ông đồng sáng lập cách tiếp cận thể chế tự do quan trọng đối với quan hệ quốc tế và đưa ra ý tưởng rằng các quốc gia và các chủ thể quốc tế khác sở hữu ít nhiều "quyền lực mềm".
.
Security
THE END OF SOFT POWER?
by Joseph S. Nye Jr.
The National Interest
June 12-2024.
Even as the hard power of weapons and armies resurges on the global stage, the cultivation and use of soft power will still hold currency in the twenty-first century.
Image: Shutterstock.com.
In a world marked by wars in Ukraine and Gaza, is the age of soft power over? Thirty years ago, with the end of the Soviet Union, increasing integration in Europe, and America’s “Unipolar Moment,” the prospects for inter-state war seemed low. Some observers argued that the age of hard power was diminishing, and the world was entering an era of soft power. That clearly turned out to be wrong, but that was never my view. I formulated the concept of soft power during the Cold War and argued that it was relevant to realism and conflict as well as peace.
Soft power is the ability to affect others through attraction rather than coercion or payment, and it is relevant in both war and peace. In the Seven Year’s War of the eighteenth century, Russia dropped out of the coalition massed against Prussia because Czar Peter III (newly anointed in the course of the conflict) was a fan of Frederick the Great. Usually, however, its effects are slow and indirect, and it is not the most important source of power for foreign policy in the short run.
However, ignoring or neglecting soft power is a strategic and analytic mistake. Soft power is not new. Roman power rested partly on the attraction of its culture. Geir Lundstadt, a Norwegian scholar, described Cold War Europe as divided into two empires, Soviet and American, but the American presence in Western Europe was “an empire by invitation.” Unlike the Soviet military interventions in Hungary and Czechoslovakia, the United States supported Western European integration and tolerated Charles De Gaulle’s independence. At the end of the Cold War, the Berlin Wall collapsed under an onslaught of hammers and bulldozers wielded by people in the Soviet empire whose minds had been affected by Western soft power.
Mao may have been right that power comes out of the barrel of a gun, but power also extends from values. In the short run, swords are mightier than words, but in the long run, words guide swords. If I can get you to want to do what I want, then I do not have to force you to do what you do not want. If a country represents values that others find attractive, it has less of a need for sticks and carrots. Hard and soft power sometimes contradict each other, but when they are smartly combined, attraction is a force multiplier. President Zelensky used his talents as an actor to attract sympathy from Western parliaments, which could then be transformed into budgets for weapons that increased Ukraine’s hard power.
Soft power is an integral part of the great power conflict between the United States and China. In 2007, President Hu Jintao told the 17th Congress of the Chinese Communist Party that China needed to increase its soft power, and the Chinese government spent tens of billions of dollars to that end, but international polls show mixed results.
As I describe in A Life in the American Century, the Chinese foreign minister once invited me to a private dinner to ask my opinion on how China could increase its soft power. My advice was correct but probably useless to him. China faces two major obstacles that are difficult to overcome. First is its territorial disputes with a number of its Asian neighbors. Confucius Institutes that extoll traditional Chinese culture do little good if the PLA is killing Indian troops in the Himalayas or Chinese ships are harassing Philippine boats in the South China Sea. China’s second problem is its tight Communist Party control over all organizations and opinions in its civil society. This undercuts its attractiveness in democratic countries. When human rights lawyers, writers, and artists are jailed, it reduces the attraction of China in countries like Europe, Australia, Japan, and the United States.
Unlike hard-power assets like soldiers, tanks, and planes, a nation’s soft-power reserves are generated by civil society rather than governments. Much of American soft power is created by Hollywood movies that feature, for example, independent female characters, protesters demonstrating for their rights, and the workings of a diverse and free press. Others are attracted by the charitable work of U.S. foundations and the freedom of inquiry at American universities. Firms, universities, foundations, churches, and protest movements each develop soft power of their own, which can reinforce foreigners’ views of the country.
A prominent European recently told me that he used to worry about American foreign policy in terms of a decline in our hard power. Now, he said that he was more worried about America’s domestic politics corroding the soft power that underlies its foreign policy. Soft power is only one side of the coin of power, but it remains relevant to any realist analysis of world politics.
by Joseph S. Nye Jr.
Joseph S. Nye Jr. is a former US assistant secretary of defense and chairman of the US National Intelligence Council, is University Distinguished Service Professor at Harvard University and one of the world’s foremost scholars of international relations and author of the forthcoming Presidential Leadership and the Creation of the American Era…, and author of A Life in the American Century (Polity Press, 2024). He co-founded the important liberal institutionalist approach to international relations, and introduced the idea that states and other international actors possess more or less “soft power.”
* * *
mmmmm