Diễn đàn của người dân Quảng Ngãi
giới thiệu | liên lạc | lưu niệm

 April 05, 2025
Trang đầu Hình ảnh, sinh hoạt QN:Đất nước/con người Liên trường Quảng Ngãi Biên khảo Hải Quân HQ.VNCH HQ.Thế giới Kiến thức, tài liệu Y học & đời sống Phiếm luận Văn học Tạp văn, tùy bút Cổ văn thơ văn Kim văn thơ văn Giải trí Nhạc Trang Anh ngữ Trang thanh niên Linh tinh Tác giả Nhắn tin, tìm người

  Kiến thức, tài liệu
TÀU CỘNG VÀ BẮC HÀN NÉM KẾ HOẠCH CHIẾN TRANH CỦA MỸ RA NGOÀI CỬA SỔ
Webmaster
Các bài liên quan:
    VỀ AN NINH QUỐC GIA, ĐẢNG CỘNG HÒA CÓ LỢI THẾ

 

Security.

CHINA AND NORTH KOREA THROW U.S. WAR PLANS OUT THE WINDOW

by Raphael S. Cohen.

Nguyễn Thị Kim Phụng dịch

Foreign Policy

Published on December 2, 2024.

 

Sự can thiệp của các cường quốc châu Á vào châu Âu vô hiệu hóa hàng thập niên kế hoạch chiến lược của Mỹ.

 

 

Photo: Ảnh: Nhà lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong Un và Tổng thống Nga Vladimir Putin gặp nhau tại Bình Nhưỡng, Bắc Triều Tiên, ngày 19/6. Gavriil Grigorov / Pool / AFP Qua Getty Images

 

Tiên xuất hiện trên chiến trường trong cuộc chiến Nga - Ukraine. Ngay sau đó, quân đội Đan Mạch đã bắt giữ một tàu chở hàng treo cờ Trung Cộng, Yi Peng 3, vì nghi ngờ tàu này đã cố tình cắt hai cáp dữ liệu dưới đáy Biển Baltic.

 

Hai sự kiện này đánh dấu một thay đổi cơ bản trong môi trường chiến lược. Lần đầu tiên, các đối thủ của Mỹ sẵn sàng hỗ trợ quân sự trực tiếp cho nhau, ngay cả ở bên kia bán cầu.

 

Dù bạn gọi đó là “trục xâm lược,” “liên minh bất chính,” “trục ma quỷ” mới, hoặc bất kỳ tên gọi nào khác – thì thực tế không thể phủ nhận là quan hệ quân sự giữa Trung Cộng, Nga, Iran, và Triều Tiên đang ngày càng sâu sắc. Và diễn biến này sẽ đảo lộn cách Mỹ cùng các đồng minh trên khắp thế giới suy nghĩ và cung cấp cho an ninh quốc gia của họ.

 

Việc Triều Tiên triển khai quân đội và việc tàu chở hàng Trung Cộng bị nghi ngờ cắt cáp không phải tự nhiên mà có. Suốt nhiều năm nay, hàng triệu quả đạn pháo của Triều Tiên và hàng nghìn máy bay không người lái của Iran đã xuất hiện trên chiến trường ở Ukraine, trong khi viện trợ kinh tế từ Trung Cộng cũng hỗ trợ nỗ lực chiến tranh của Nga. Trung Cộng và Nga còn tuyên bố tình hữu nghị “không giới hạn” của họ vào tháng 2/2022, chỉ vài ngày trước khi Nga phát động cuộc xâm lược Ukraine.

 

Gần đây hơn, Nga và Triều Tiên đã ký một hiệp ước phòng thủ chung, cam kết hỗ trợ lẫn nhau trong chiến tranh, trong khi Nga và Iran đang đàm phán về một hiệp ước toàn diện mà Ngoại trưởng Nga đã nói sẽ bao gồm yếu tố quốc phòng. Nhưng các hiệp ước và lời hứa là một chuyện; sự tham gia trực tiếp vào hai cuộc chiến đang diễn ra ở châu Âu – một cuộc chiến nóng và một cuộc chiến hỗn hợp (hybrid) – lại là một chuyện hoàn toàn khác. Trung Quốc và Triều Tiên hiện đã vượt qua điểm không thể quay đầu.

 

Để hiểu rõ hơn lý do tại sao những sự kiện này lại làm thay đổi mọi thứ đối với Mỹ, người ta phải đi sâu vào thế giới phức tạp của chiến lược quốc phòng và hoạch định lực lượng của nước này.

 

Kể từ khi tham gia Thế chiến II, Mỹ đã mở rộng quân đội để có thể chiến đấu hai cuộc chiến cùng một lúc – một ở Thái Bình Dương chống lại Đế quốc Nhật Bản, và một ở châu Âu chống lại Đức Quốc xã. Cấu trúc lực lượng đó đã tồn tại – ít nhiều – trong phần lớn thời kỳ Chiến tranh Lạnh, khi người Mỹ bận rộn với việc đánh bại chủ nghĩa cộng sản trên toàn cầu.

 

Sau Chiến tranh Lạnh, quân đội Mỹ vẫn duy trì cấu trúc lực lượng hai cuộc chiến – lấy lý do để phòng ngừa khả năng xảy ra chiến tranh đồng thời với Iraq và Triều Tiên – chí ít trên lý thuyết. Nhưng liệu Mỹ có thể tiến hành hai cuộc chiến toàn diện trong thực tế hay không vẫn là một câu hỏi bị bỏ ngỏ.

 

Giai đoạn chiến đấu ban đầu chưa bao giờ là thách thức chính; người Mỹ có đủ lực lượng để chiến đấu trên cả hai mặt trận. Nhưng duy trì lực lượng cho các cuộc chiến kéo dài mới là điều cực kỳ khó khăn. Gánh nặng của việc duy trì hai cuộc chiến đồng thời ở Iraq và Afghanistan đã dàn trải lực lượng mặt đất của Mỹ đến cùng cực, bất chấp thực tế rằng chúng chỉ là những cuộc chiến chống nổi loạn tương đối hạn chế, thay vì kiểu xung đột truyền thống thường dữ dội hơn mà chúng ta đang chứng kiến lại ở Ukraine.

 

Nhưng khi sức mạnh quân sự của Trung Cộng ngày càng trở nên đáng gờm, và Mỹ nỗ lực cắt giảm thâm hụt hiện đại hóa quân sự còn sót lại từ cái gọi là cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu, thì cấu trúc lực lượng hai cuộc chiến dần trở nên không thể duy trì. Các nhà hoạch định quốc phòng nhận ra rằng quân đội Mỹ sẽ phải chịu áp lực rất lớn nếu tiến hành chỉ một cuộc chiến chống lại một cường quốc, chứ chưa nói đến hai cuộc chiến cùng một lúc.

 

Vì vậy, Washington đã hạ thấp tiêu chuẩn. Hướng dẫn Chiến lược Quốc phòng năm 2011 của chính quyền Obama – một tài liệu chính sách đóng vai trò là cơ sở cho hoạch định quân sự tổng thể – kêu gọi “đánh bại sự xâm lược của bất kỳ kẻ thù tiềm tàng nào” trong khi áp đặt “cái giá không thể chấp nhận được” lên kẻ thù khác – được gọi là chiến lược một cuộc chiến rưỡi. Chính quyền Trump đầu tiên và sau đó là chính quyền Biden đã tiến thêm một bước và xóa luôn phần “rưỡi”: Các chiến lược quốc phòng năm 2018 và 2022 chỉ đạo quân đội Mỹ lập kế hoạch chiến đấu và giành chiến thắng trong một cuộc chiến, tại một chiến trường, tại một thời điểm nhất định, đồng thời ngăn chặn các kẻ thù khác mà không để xảy ra giao tranh lớn. Kế hoạch là giữ cho cuộc xung đột bị cô lập và cục bộ.

 

Điều này đưa chúng ta quay trở lại với lý do tại sao việc triển khai quân sự của Triều Tiên và việc cắt cáp của Trung Cộng lại quan trọng đến vậy. Đầu tiên, cả hai hành động chỉ ra rằng một cuộc xung đột với một đối thủ ở một nơi trên thế giới sẽ không nhất thiết chỉ giới hạn ở một đối thủ và một khu vực. Thứ hai, những sự kiện này làm nổi bật khả năng hạn chế của Mỹ – nếu không muốn nói là thiếu khả năng – trong việc ngăn chặn một đối thủ tham gia cuộc chiến của một đối thủ khác cách xa tận nửa vòng trái đất.

 

Nói một cách đơn giản, khi các đối thủ của Mỹ xích lại gần nhau hơn, khả năng một cuộc xung đột ở một khu vực nhất định lan sang những nơi khác sẽ tăng lên đáng kể. Và điều đó có nghĩa là các giả định làm nền tảng hoạch định các chiến lược quốc phòng quốc gia gần đây nhất đã trở nên lỗi thời, nếu không muốn nói là sai hoàn toàn.

 

Các chính quyền trước đây đã cố gắng ngăn chặn việc hình thành môi trường chiến lược ngày càng bấp bênh này bằng cách cố gắng phá vỡ liên minh giữa các đối thủ. Chính quyền Obama và Biden đã đưa ra nhiều lời đề nghị với Iran, trong khi chính quyền Trump đầu tiên cố gắng xích lại gần hơn với Triều Tiên. Và cả ba chính quyền đều đã thử đủ mọi cách để tái thiết quan hệ và đưa ra nhiều đề nghị khác nhau với Nga.

 

Không có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả những nỗ lực này đều thất bại, vì lý do đơn giản là mỗi đối thủ đều không hài lòng với hiện trạng và có những lợi ích cơ bản xung đột với Mỹ.

 

Ngay cả khi chính quyền Trump thành công trong việc ngăn chặn các cuộc chiến ở Ukraine và Trung Đông, thì trục đang phát triển giữa Trung Cộng, Nga, Iran và Triều Tiên vẫn sẽ tồn tại, vì lý do đơn giản là việc duy trì nó nằm trong lợi ích chiến lược của cả bốn quốc gia này.

 

Đối với Trung Cộng, trục này có nghĩa là nguồn nguyên liệu thô mới, công nghệ quân sự, và nhiều khả năng là công cụ tương lai để đánh lạc hướng Mỹ về mặt địa chính trị. Đối với Nga, trục này cung cấp một cứu cánh kinh tế (từ Trung Cộng) và thiết bị quân sự (từ Triều Tiên và Iran). Đổi lại, Iran và Triều Tiên sẽ nhận được công nghệ quân sự và sự hậu thuẫn của một cường quốc.

 

Không một lý do nào trong số này có thể biến mất – ngay cả khi chính quyền Trump đạt được một thỏa thuận ngừng bắn nào đó.

 

Một cách khác mà các chính quyền Mỹ đã dùng để cố gắng giải quyết khác biệt giữa các mối đe dọa và nguồn lực quân sự là ngó lơ một số khu vực trên thế giới. Đáng chú ý nhất là các chính quyền Obama, Trump, và Biden đều muốn giảm bớt cam kết quân sự của Mỹ đối với Trung Đông. Nhưng cuối cùng, họ đều thấy mình bị kéo trở lại khu vực này theo những cách mạnh mẽ – để ngăn chặn Nhà nước Hồi giáo; đẩy lùi các lực lượng ủy nhiệm của Iran; hoặc gần đây nhất là bảo vệ Israel và ngăn chặn một cuộc chiến khu vực lan rộng.

 

Đây là điều mà một số người có thể gọi là sở thích được công khai: Dù các chính quyền Mỹ liên tiếp đều nhắc đến ý tưởng rằng Trung Đông chỉ là phần ngoại vi so với các lợi ích chiến lược cốt lõi của Mỹ, nhưng Washington vẫn nhiều lần chứng minh rằng họ thực sự quan tâm đến khu vực này, đủ để mạo hiểm cả xương máu và tiền bạc ở đó.

 

Điều tương tự có thể đúng hơn với châu Âu, nơi Mỹ về cơ bản có sự gắn bó chặt chẽ. Ngay cả khi bỏ qua các quan hệ văn hóa và lịch sử, thương mại giữa Mỹ và Liên minh châu Âu chiếm gần 30% tổng thương mại hàng hóa và dịch vụ toàn cầu và 43% GDP toàn cầu.

 

Vì vậy, ngay cả khi một số người ở Washington muốn rời xa an ninh châu Âu và tập trung hoàn toàn vào Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương, thì Mỹ sẽ thấy rằng việc nói lý thuyết dễ hơn nhiều so với việc thực hiện sự thay đổi đó trong thực tế.

 

Nếu Mỹ không thể phá vỡ trục đối thủ hoặc ngó lơ các khía cạnh của nó, thì cần phải lập kế hoạch cho một môi trường chiến lược thay đổi. Điều này bao gồm khả năng rất thực tế là Mỹ sẽ phải chiến đấu với nhiều hơn một đối thủ ở nhiều hơn một chiến trường cùng một lúc.

 

Đó là lý do tại sao Ủy ban Chiến lược Quốc phòng Quốc gia – một nhóm chuyên gia lưỡng đảng có nhiệm vụ xem xét các chiến lược quốc phòng quốc gia – đã kêu gọi Mỹ xây dựng cấu trúc lực lượng ba chiến trường trong báo cáo gần đây nhất của họ, thừa nhận thực tế rằng Mỹ phải đối mặt với những thách thức đồng thời ở Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương, Châu Âu, và Trung Đông, và do đó phải cùng với các đồng minh và đối tác chuẩn bị bảo vệ các lợi ích toàn cầu của mình ở cả ba khu vực.

 

Tất nhiên, đối đầu với sức mạnh kết hợp của Trung Cộng, Nga, Iran, và Triều Tiên là một nhiệm vụ khổng lồ. Nó sẽ đòi hỏi một quân đội lớn hơn và chi tiêu quốc phòng nhiều hơn đáng kể, và sẽ rất khó để thuyết phục về mặt chính trị. Nhưng nước Mỹ ngày nay chỉ mới chi khoảng một nửa số tiền cho quốc phòng so với GDP như trong thời Chiến tranh Lạnh.

 

Vì vậy, nếu các nhà lãnh đạo Mỹ thực sự tin vào những gì họ nói trong các tài liệu chiến lược của mình – rằng đây là giai đoạn nguy hiểm nhất kể từ Chiến tranh Lạnh và có lẽ thậm chí là kể từ Thế chiến II – thì việc Mỹ cần phải nỗ lực tương tự như những lần trước đó là điều hợp lý.

 

Ngay cả khi chi tiêu tăng lên, Mỹ vẫn không thể tự mình hành động. Dù họ có thể rao giảng rằng “Nước Mỹ trên hết,” nhưng việc đảm bảo an ninh và thịnh vượng cho Mỹ sẽ rẻ hơn và hiệu quả hơn nhiều nếu Washington biết tận dụng sức mạnh kết hợp của mạng lưới đồng minh và đối tác toàn cầu của mình.

 

Tất nhiên, điều đó dựa trên ý tưởng rằng các đồng minh và đối tác là những người đóng góp ròng – chứ không chỉ là người thụ hưởng ròng – đối với an ninh toàn cầu. Trong lúc Mỹ tăng cường đầu tư quốc phòng, các đồng minh của họ trên toàn thế giới cũng phải tăng đầu tư.

 

Tháng 1 tới, chúng ta sẽ có một chính quyền mới, một chiến lược mới, và một cơ hội tiềm năng để đánh giá lại các giả định chiến lược của Mỹ. Điều đó nên bắt đầu bằng việc thừa nhận rằng Washington thực sự quan tâm đến nhiều khu vực trên thế giới và rằng các mối đe dọa do trục đối thủ gây ra – hay bất kỳ tên gọi nào bạn chọn để mô tả liên minh đó – sẽ tiếp tục tồn tại. Đã đến lúc phải lập ra kế hoạch phù hợp.

 

Written by Raphael S. Cohen

 

Raphael S. Cohen là Giám đốc Chương trình Chiến lược và Học thuyết tại Dự án Không lực của Tập đoàn Rand.

 

*  *  * 

 

Security.

CHINA AND NORTH KOREA THROW U.S. WAR PLANS OUT THE WINDOW

by Raphael S. Cohen.

Foreign Policy

Published on December 2, 2024 at 5:24 AM. 

 

The intervention of Asian powers in Europe nullifies decades of U.S. strategic planning.

 

 

Photo: North Korean leader Kim Jong Un and Russian President Vladimir Putin meet in Pyongyang, North Korea, on June 19. Gavriil Grigorov/Pool/AFP Via Getty Images

 

In November, two watershed moments changed the global geopolitical landscape. For the first time, North Korean troops showed up on the battlefield in the Russia-Ukraine war. Shortly afterward, the Danish military detained a Chinese-flagged bulk carrier, the Yi Peng 3, on the suspicion that it had deliberately cut two data cables on the floor of the Baltic Sea.

 

Both incidents mark a fundamental shift in the strategic environment. For the first time, the United States’ adversaries are willing to come to the direct military aid of one another, even on the other side of the globe.

 

Call it an “axis of aggressors,” an “unholy alliance,” a new “axis of evil,” or something else altogether—the fact remains that military ties among China, Russia, Iran, and North Korea are deepening. And this change should upend how the United States and its allies around the world think about and provide for their national security.

 

North Korea’s troop deployment and China’s suspected cable-cutting cargo carrier did not come out of nowhere. For years now, millions of North Korean shells and thousands of Iranian drones have showed up on the battlefield in Ukraine while Chinese economic assistance has also backstopped Russia’s war effort. China and Russia announced their “no limits” friendship in February 2022, just days before Russia launched its invasion of Ukraine.

 

More recently, Russia and North Korea inked a mutual defense pact committing the two to aid each other in war, while Russia and Iran are working on a comprehensive treaty that the Russian foreign minister has said will include a defense component. But pacts and promises are one thing; direct involvement in two ongoing wars in Europe—a hot one and a hybrid one—is quite another. China and North Korea have now crossed that Rubicon.

 

To better understand why these events change everything for the United States, one must delve into the rather wonky world of U.S. defense strategy and force planning.

 

Beginning with its entry into World War II, the United States sized its military to be able to fight two wars at once—one in the Pacific against Imperial Japan and one in Europe against Nazi Germany. That force-planning construct stuck—more or less—for much of the Cold War, when the United States was worried about beating back communism around the globe.

 

After the Cold War, the U.S. military held on to a two-war force structure—ostensibly to guard against the possibility of simultaneous wars against Iraq and North Korea—at least on paper. Whether the United States could have fought two full-blown wars in practice remains an open question.

 

The initial fighting was never the primary challenge; the United States has sufficient forces to do that on two fronts. Sustaining forces for dragged-out wars is what proved to be so difficult. The burden of sustaining two simultaneous wars in Iraq and Afghanistan stretched U.S. ground forces to their core, notwithstanding the reality that these were relatively limited counterinsurgency wars, rather than the more intense style of conventional conflict that we are seeing again in Ukraine.

 

But as Chinese military power became increasingly formidable and the United States worked to reduce the military modernization deficit left over from the so-called global war on terror, a two-war force structure became increasingly untenable. Defense planners recognized that the United States military would be hard-pressed to fight even one war against a major power, let alone two simultaneously.

 

So Washington lowered the bar. The Obama administration’s 2011 Defense Strategic Guidance—a policy document that serves as the basis for overall military planning—called for “defeating aggression by any potential adversary” while imposing “unacceptable costs” on another—nicknamed the one-and-a-half-war strategy. The first Trump and then the Biden administrations went one step further and got rid of the half:

 

The 2018 and 2022 defense strategies directed the U.S. military to plan for fighting and winning one war in one theater at a time, while deterring other adversaries without major fighting. The plan is to keep a conflict isolated and localized.

 

This, in turn, brings us back to why North Korea’s military deployment and China’s cable-cutting are so important. First, both acts indicate that a conflict with one adversary in one part of the world will not necessarily stay limited to that one adversary and region. And second, these events highlight the United States’ limited ability—if not lack thereof—to deter one adversary from joining the fight with another halfway around the globe.

 

Simply put, as the United States’ adversaries grow closer to one another, the chances of any one conflict in one region then metastasizing elsewhere increases dramatically. And that means that the bedrock planning assumptions in the most recent national defense strategies are outdated, if not outright wrong.

 

Previous administrations have tried to head off this increasingly precarious strategic environment by attempting to break apart this conglomeration of malign actors. The Obama and Biden administrations offered overtures to Iran. The first Trump administration tried rapprochement with North Korea. And the BushObama, and Trump administrations all tried various resets and overtures to Russia.

 

All of these ventures, unsurprisingly, have come up short for the simple reason that each of these adversaries is, in its own way, unhappy with status quo and has interests that fundamentally clash with the United States.

 

Even if the Trump administration succeeds in stopping the wars in Ukraine and the Middle East, the budding axis between China, Russia, Iran, and North Korea will endure, for the simple reason that it remains in all four states’ strategic self-interest to preserve it.

 

For China, the axis translates to new sources of raw materials, military technology, and potentially a future tool for geopolitically distracting the United States. For Russia, the axis provides an economic lifeline (in the form of China) and military hardware (from North Korea and Iran). Iran and North Korea, in turn, stand to gain military technology and great-power backing.

 

None of these reasons will go away—even if Trump administration brokers some sort of truce.

 

The other way that administrations have tried to tackle the mismatch between threats and military resources is by writing off parts of the world. Most notably, the Obama, Trump, and Biden administrations all wanted to downsize the United States’ military commitment to the Middle East. But each administration found itself pulled back into the region in pretty big ways—to stop the Islamic State; repel Iranian proxies; or, most recently, defend Israel and stop a broader regional war.

 

This is what some might call a revealed preference: Whereas successive administrations may pay lip service to the idea that the Middle East is peripheral to core U.S. strategic interests, time and again, Washington has demonstrated that it actually does care enough about this region to risk blood and treasure there.

 

The same may be even truer of Europe, with which the United States is fundamentally intertwined. Even leaving aside the cultural and historical ties, trade between the United States and the European Union makes up nearly 30 percent of all global trade in goods and services and 43 percent of global GDP.

 

And so, despite the desire by some in Washington to walk away from European security and focus squarely on the Indo-Pacific, the United States will find that it is much easier to say that in the abstract than it is to implement such a shift in practice.

 

If the United States cannot break the axis apart or ignore aspects of it, then it needs to plan for a changed strategic environment. This includes the very real possibility that the United States will need to fight more than one adversary in more than one theater at a time.

 

That is why the National Defense Strategy Commission—an bipartisan group of experts tasked with reviewing the national defense strategies—called in its most recent report for the United States to develop a three-theater force construct, acknowledging the reality that the United States faces simultaneous challenges in the Indo-Pacific, Europe, and the Middle East and must therefore be prepared to defend, along with allies and partners, its global interests in all three regions.

 

Of course, confronting the combined weight of China, Russia, Iran, and North Korea is a herculean proposition. It will require a larger military and significantly more defense spending. That may be a tough political sell. But the United States today only spends about half as much on defense as a share of GDP as it did during the Cold War.

 

And so, if U.S. leaders truly believe what they say in their strategy documents—that this is most dangerous period since the Cold War and perhaps even since World War II—then it only stands to reason that the United States will need to devote a similar level of effort as during those previous times.

 

Even with increased spending, the United States still won’t be able to go it alone. As much as the United States may preach “America first,” providing for U.S. security and prosperity will be far cheaper and more effective if Washington can draw on the combined strength of its global network of allies and partners.

 

That, of course, is premised on the idea that the allies and partners are net contributors to—rather than mere consumers of—global security. So as the United States ramps up its defense investments, its allies around the world must raise theirs in parallel.

 

In January, there will be a new administration, a new strategy, and a potential chance to reevaluate the United States’ strategic assumptions. That should start by acknowledging that Washington does indeed care about multiple parts of the world, and that the threats posed by the axis of adversaries—or whatever label you choose to describe it—are here to stay. It’s high time to plan accordingly.

 

Written by Raphael S. Cohen.

 

Raphael S. Cohen is the director of the Strategy and Doctrine Program at the Rand Corporation’s Project Air Force.

 

*  *  * 

 

Xem bài liên hệ cùng chủ đề: click vào đây

Xem trang Kiến thức, Tài liệu: click vào đây

Xem bài trên trang Anh ngữ, click vào đây

Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net

 


Nếu độc giả, đồng hương, thân hữu muốn: 

* Liên-lạc với Ban Điều Hành hay webmaster 
* Gởi các sáng tác, tài liệu, hình-ảnh... để đăng 
* Cần bản copy tài liệu, hình, bài...trên trang web:

Xin gởi email về: quangngai@nuiansongtra.net 
hay: nuiansongtra1941@gmail.com

*  *  *

Copyright by authors & Website Nui An Song Tra - 2006


Created by Hiep Nguyen
log in | ghi danh