1. THIÊN ẤN NIÊM HÀ
Thoảng nghe vẳng tiếng chuông ngân
Còn thơm nước ngọt giếng thần thẳm sâu
Ba trăm năm cuộc bể dâu
Chiều nghiêng bóng dọi chân cầu xác xơ
2. THIÊN BÚT PHÊ VÂN
Bút thần vẩy mực thành thơ
Nhạn qua én lại hoang sơ dáng sầu
Nghìn năm mây trắng về đâu
Còn thơm hương quế rừng sâu ngát nồng
3. LA-HÀ THẠCH TRẬN
Vừa rơi tiếng trống thu không
Chợt nghe nhạc ngựa vó lồng bãi hoang
Trăng khuya rọi đá bàng hoàng
Thiên binh vạn mã hồn oan ma hời.
4. LONG ĐẦU HÝ THỦY
Bao nghìn năm máu còn phơi
Đầu rồng đút mạch vẫn cười nước xuôi
Phế hưng mấy thuở xa rồi
Gươm tiết độ sứ một thời tai ương.
5. CỔ LŨY CÔ THÔN
Khi mờ khi ảo như sương
Ngư thôn cô tịch ngùi thương trăng mềm
Ma chàm còn khóc từng đêm
Thành xưa còn sáng nhá nhem thịnh triều.
6. THẠCH BÍCH TÀ DƯƠNG
Đá cao chớn chở nắng chiều
Động thiền pha tím ráng khêu mây vàng
Sao đêm thắp dựng hàng hàng
Núi sâu mắt thẳm còn mang mang chờ.
7. HÀ NHAI VÃN ĐỘ
Nước trong còn chảy bơ phờ
Giòng xưa đổi hướng chơ vơ bến nào
Đò xưa còn khóc ly tao
Chập chờn mây phủ lệ trào tóc phân.
8. AN HẢI SA BÀN
Cuộc cờ huyển hóa xoay vần
Cồn nào cát đã mấy lần đổi tên
Mây chiều ráng thẳm đùn lên
Cát còn dõi mắt mông mênh trời mù.
9. THẠCH CƠ ĐIẾU TẨU
Lão câu ghềnh đá nghìn thu
Bên hầm rượu khói thâm u sủi buồn
Sóng tràn hang động còn tuôn
Dấu chân hằng mỏi ngọn nguồn triều xô.
10. LIÊN TRÌ DỤC NGUYỆT
Những đêm trăng rót ngập hồ
Trăng chìm đáy nước vàng phô rực đồng
Lúa mùa ngậm sữa trổ bông
Sen vàng nở cánh trăng bồng bềnh rơi.
11. VU SƠN LỘC TRƯỜNG
Bồng lai bãng lãng một thời
Thiên nhiên về tụ bên trời thượng ngươn
Chiều lên sương xuống mây vờn
Mắt nai còn ướt lệ hờn thảo nguyên.
12. VÂN PHONG TÚC VŨ
Gió từ tiên động dấy lên
Mây từ vực đá chênh vênh sơn đầu
Hạo nhiên tháp phối nhiệm mầu
Còn nghe rót khúc nhạc sầu đêm mưa.
Võ Thạnh Văn