THƠ VỊNH
Vuông vức ai xây ngó cũng tình
Càng lên cao mấy thấy càng xinh.
Sông bên góc núi đua giòng biếc
Biển sát chân trời bủa sóng xanh.
Giếng Phật mạch sâu mùi nước ngọt
Chuông Thần đêm vắng giọng đưa thanh.
Sờ sờ bia đá ghi còn đó
Ngâm vịnh vài câu tỏ tấc thành.*
PHẠM TRINH.
(Thủ khoa Mậu Ngọ, 1918)