NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI,
Thơ:Thủy Lâm Synh
Diễn ngâm: Bạch Hạc.
NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI
Người đi như nước tràn sông chảy
Xô ngả cây cát sỏi cuồng quay
Bước chân rầm rập đường rướm máu
Tiếng mẹ kêu, trẻ khóc lạc bầy
Người đi khập khễnh hồn do dự
Bước ngã xiêu theo suối cuốn dòng
Như vết dầu loang về phố thị
Mỗi ngày thêm đậm nét hoang mang
Người đi ray rứt từ tim phổi
Vẳng tiếng lòng than thở núi sông
Xin trời hãy rót cho dòng lệ
Tưới xuống trần đây giải nỗi oan
Người đi xe cộ nằm ngang ngổn
Máy hết dầu xăng đống sắt trơ
Bàn chân nguyên thủy không thèm mỏi
Cố bước theo vạn bước hững hờ
Người đi vung vãi công danh cũ
Vứt mớ quan quyền xuống rãnh, mương
Mặt đất nộ cuồng như chuyển sập
Đợi chờ gánh hết nỗi tai ương?
Người đi nhói cả gan cùng ruột
Vỡ mạch thần kinh óc loạn cuồng
Mày râu nợ nước chưa lần trả
Ngước mặt than trời nước mắt tuôn
Người đi buổi chợ thưa người nhóm
Mỗi món hàng than thở chào mời
Gánh quang đựng hết niềm lo lắng
Sao lòng còn cứ mãi chơi vơi
Người đi ra biển ngàn khơi gió
Chợt nhói lòng đau mắt xé cay.
Tương lai một cõi không hình dạng
Gởi mệnh mình cho sóng đói thây.
Thủy Lâm Synh