Buổi ly loạn ta lên đường xa mẹ Giã mái trường đáp tiếng gọi non sông Tôi nhập cuộc từ đồi Tăng nhơn Phú Cao nguyên Lâm Viên anh thỏa chí tang bồng.
Tuổi chớm đôi mươi vào sanh ra tử Đồng Xoài, Trảng Bom, Cái Đước, Định Tường Đêm truy kích xác thù phơi chiến ải Cùng hát câu “túy ngọa chốn sa trường”.
Có lúc tắm sương trời trên pháo tháp Khi băng rừng diệt địch giữ Cao Nguyên Nghe Sơn nữ hát tình ca hoang dại Lời hồn nhiên như một thưở bình yên.
Về Hỏa tuyến gió Lào qua Cam Lộ Anh kiên cường pháo yểm phá vòng vây Giày “sô” tôi ướt sủng giẫm luống cày Cho đồng lúa lên bông mùi sữa mẹ.
Cũng từ đó bao bạn bè gục ngã Nửa xuân đời lịm kín, bóng cờ oai Cho đất rộng mây ngàn năm bay mãi Cho em thơ vui sống trọn đêm ngày.
Cũng từ đó anh và tôi thua trận Chốn lao tù chẳng “nhụt chí bình sinh” Những đòn thù của lũ người man rợ Giết dần mòn thể xác lẫn tâm linh.
Có nhiều đêm dưới vầng trăng cô lữ Hốn mơ về câu chuyện của Kinh Kha Nửa giấc Liêu trai gối đầu lên suối tóc Bỗng vỡ nhòa thoáng hiện giọt lệ sa.
Đỗ Vĩnh Khanh
Nếu độc giả, đồng hương, thân hữu muốn:
* Liên-lạc với Ban Điều Hành hay webmaster * Gởi các sáng tác, tài liệu, hình-ảnh... để đăng * Cần bản copy tài liệu, hình, bài...trên trang web: