Sáng thức dậy trong phòng văn bé nhỏ
Nghe hương đời ấm áp mảnh hồn thơ
Em phảng phất một mùi hương của cỏ
Trên đồi Xuân đã mọc tự bao giờ.
Mùi của cỏ, mùi hoang sơ buổi trước
Thủa đất trời vừa mở lối gieo thơ
Kể từ đấy gót sen hồng chợt bước
Cho mỗi dòng mỗi chữ bớt bơ vơ.
Mùi của cỏ, của quê nhà thuở ấy
Đã một thời ấm áp tuổi hồn nhiên
Từ lưu lạc, nhiều đêm nằm mơ thấy
Những mảnh đời ghép lại rất thần tiên.
Anh viết lại những hương nồng của cỏ
Mà sáng nay chợt dấy ở trong lòng
Để cảm tạ đôi bàn tay bé nhỏ
Vừa nâng niu một thoáng gió bên song .
Minh Triết TRẦN THIỆN ĐẠT