RỪNG NGÔN NGỮ TRĂM NĂM THÀNH MẠCH SUỐI
(Kính tặng thi sĩ Bùi Giáng)
Đời đã lặng, Người đi về hướng núi
Núi buồn hiu, em gái mọi chờ mong
Đồi sim chín con dê đành lủi thủi
Trên sườn non văng vẳng tiếng thu không.
Người theo gió nỗi niềm tâm sự gửi
Cùng cỏ cây hoa lá núi và sông
Đời - bỡn cợt - chiếc thoi vàng khung cửi
Với ngày qua tháng lại vút bên song.
Rừng ngôn ngữ trăm năm thành mạch suối
Chảy miên man bất tận tới vô cùng
Lòng tự tại dù trần gian ngắn ngủi
Vẫn dạt dào muôn thuở điệu thơ ngông.
Minh Triết TRẦN THIỆN ĐẠT