Đôi mắt ướt, long lanh nhòa vũ trụ
Cuối phương trời, tiếng hát vọng thiên thu
Anh lưu lạc mười năm trời, mộng cũ
Gặp em rồi, thế sự hóa phù du.
Ngày đã xế, nghiêng che hồn núi cũ
Biển đùa reo gió núi vọng qua song
Em một thoáng, trăng treo, cành liễu rủ
Đời trôi xa, chuyện trước, cũng phiêu bồng.
Nầy hỡi bé, chút lòng tha thiết gửi
Mộng dẫu tàn, đôi mắt vẫn đăm đăm
Gió mãi hát trên bờ môi muôn thuở
Đôi mắt còn ướt mãi đến trăm năm...
Minh Triết TRẦN THIỆN ĐẠT