Trời vào Đông buồn quá
Gió lạnh mưa rơi rơi
Xác xơ từng cụm lá
Sầu lên dáng chơi vơi.
Tiếng mưa buông rả rích
Đập vào tim nghe đau
Gió Đông len qua vách
Dòng nước mắt tuôn mau.
Mây đen chiều rủ nặng
Đường đèo lặng trong mơ
Biết bao giờ nhạt nắng
Để gặp người em thơ.
Thời gian cười đẫm lệ
Vạn vật ủ màu tang
Buồn sao buồn quá thế
Lạnh thấu cả tâm can.
Đường quê giờ hiu quạnh
Hồn mơ về đôi nơi
Mây mưa chìm hoang lạnh
Nhớ em nhiều em ơi!...
Phùng Trần