NỖI NIỀM
Quê tôi xưa gọi Trường an
Trong sông ngoài biển xóm làng mến yêu.
Ghe thuyền ngày tháng dập diù
Đò con đưa khách sớm chiều sang ngang.
Tây làng Cổ-Luỹ ngó sang
Bàn Cờ, núi Đá, Chùa Hang cận kề.
Chuông chùa Thiên-Ấn vọng về
Cao-Biền tích cũ nằm kề Trà Giang.
Quê tôi nay gọi Phổ An
Dừa xanh, cát trắng xóm làng nên thơ.
Đầu gành bãi cát mộng mơ
Tuôỉ xanh tôi đã làm thơ tặng nàng.
Để rồi nàng bước sang ngang
Rưng rưng mắt lể cát vàng buồn thiu.
Dừa xanh rũ lá điù hiu
Sáo không vui hót như chiều ngày nao!
Biển buồn tiếng khóc rì rào.
Tim đau ngất lịm, nghẹn ngào chia tay.
Kể từ ngày ấy đến nay
Thân trai, cánh nhạn vòm mây, xa làng.
Chiến chinh khói lửa lan tràn
Quê hương bỏ lại, xóm làng mờ xa.
Gĩa từ đất tổ quê cha
Đau lòng ly biệt, xót xa dậm trường.
Nhớ ngày con sắp lên đường
Run run tay mẹ, thắp hương nguyện cầu.
Lặng người, không dám ngẩng đầu
Sợ đau lòng mẹ thảm sầu mẹ ơi!
Cắn răng thưa nhỏ một lời:
“Con đi nghe mẹ … mẹ ơi con về”
Dặm ngàn mưa gío sơn khê
Xót xa phận cuốc não nề lòng đa.
Xứ người năm tháng bôn ba
Bỗng nghe hung tín “mẹ gìa quy tiên”.
Mẹ ơi! hồn mẹ linh thiêng
Thấu cho con trẻ, ưu phiền không nguôi.
Rưng rưng suối lệ sụt sùi
Nhớ câu “hiếu nghiã” ngậm ngùi đêm đêm.
Xa quê mất mẹ buồn thêm
Tìm đâu ngày tháng êm đềm xa xưa.
10-8-1998
Mạnh Tuấn