Em đi cảnh cũng thấy buồn
Bến phà Châu-Ổ mây nguồn lặng tanh
Trời Hè gợn áng mây xanh
Xôn xao nắng Hạ lá cành tơ vương.
Em đi bỏ lại mái trường
Đìu hiu phố thị, mù sương núi đồi
Những Thu nhìn lá vàng rơi…
Nhớ sao là nhớ một người tôi mong.
Bước chân trở lại non bồng
Tìm đâu thấy được bóng Hồng trong mơ
Sợi dài, sợi ngắn giăng tơ
Giọt mưa ướt sũng đôi bờ đó đây…
Em đi bỏ lại nơi nầy
Mùa Đông rét buốt, mai gầy dáng xuân
Trúc xanh đón gió bâng khuâng
Tháng năm rồi cũng phai dần nét thanh!
Ta còn một chút hương thầm
Bài thơ dang dở, điệu vần chưa hay
Thôi thì gởi gió cùng mây…
Tình như sương khói thoảng bay giữa trời.
Ngô Văn Giai
Châu Ổ, Bình Sơn (1973)