Tu hú kêu, những tưởng là quê cũ
Nào hay đâu, mình đứng giữa xứ người
Gặp tóc đen, vội vàng dùng việt ngữ
Buồn làm sao họ ”nị ngộ, me, you”.
Từ xa quê mong gặp người đồng tộc
Càng thèm nghe ngào ngọt giọng quê hương
Nhưng gọi mãi mà họ luôn ngoảnh mặt
Bao mong chờ mà họ vẫn làm ngơ.
Tũi phận mình đời tỵ nạn bơ vơ!
Như thuyền nhỏ tấp nơi bờ bến lạ
Đâu nông cạn, đâu vũng sâu ghềnh đá
Cố lần dò, tìm bến đỗ an bình.
Cố chờ mong trời nam rạng bình minh
Con dân việt không lạc loài vạn nẽo
Ôi! buồn lắm đời tha hương bạc bẽo
Tìm ân tình trên đất khách quê xa.
Tách trà thơm lạnh lẽo buổi Đông tà
Đượm vào lòng, sao chỉ thấy mình ta
Trời ngoài kia, đất khách vẫn bao la
Tình chỉ nỡ, trong vườn thơ nhỏ hẹp.
Việt Nam ơi! quê hương tôi luôn đẹp
Một góc trời, sao thương nhớ mênh mông!
24-06-1996
Mạnh Tuấn