Thân tặng cô hàng xén làng Cổ Lũy
Triũ gánh cô đi giữa nắng vàng
Nón nghiêng che khuất nửa vầng soan
Hương thơm mái tóc luà theo gío
Nở nụ cười tươi, bước dịu dàng.
Cô đẹp làm sao, đẹp làm sao
Má hồng, môi thắm tựa hoa đào
Mùa hạ nắng ghen không cháy nám
Mưa buốt Đông về chẳng xanh xao.
Rồi bỗng một chiều giữa mùa Đông
Lòng tôi nghe ấm nắng Xuân nồng
Cô ngang qua cổng tay trao lược
“Em tặng riêng anh, giữ bên lòng”.
Tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi
Làng cô em, ở cạnh làng tôi
Cổ Lũy cô thôn, dừa rợp bóng
Bát ngát Trà Giang, mát lối đi.
Từ ấy mỗi chiều, mỗi nhớ trông
Mong cô hàng xén, lại sang sông
Để ghé thăm nhau như lần trước
Cho anh Xuân tươi sưởi ấm lòng.
Thời gian thầm lặng cứ ra đi
Tuổi trẻ, tình trai, chưa biết gì
Tôi phải lià quê vì cuộc sống
Năm tháng khôn hàn mối biệt ly.
Rồi một chiều tôi trở lại quê
Ngang qua Cỏ Lũy, nắng lại về
Dòng Trà Giang mát, con đường mát
Bỗng thấy lòng mình như tái tê.
Em đã ra đi, đã theo chồng
Thôi rồi! chim sáo đã sang sông
Tìm đâu hình bóng thân thương cũ
“Chiếc lược năm xưa vẫn bên lòng.
Mạnh Tuấn