Tôi lang thang nơi xứ Đài lạnh giá
giữa Đông về mưa trút nước từng cơn
Cây bên đường run lạnh đứng cô đơn
Như thân gái dặm trường nơi đất khách
Đường tôi đi, sao vô vàn ngăn cách
Lỡ sa chân, cố gượng sống xứ người
Cố gượng sống, dù tôi không muốn sống
Để tôi về tìm hương ấm ngày xưa
Của quê hương có đồng luá rặng dừa
Có muôn vạn đồng bào tôi trìu mến...
Bao năm rồi, tôi như thuyền không bến
Bao năm rồi, tôi đánh mất thân tôi!
Tuổi thơ ơi! dòng sông xưa đâu hỡi?!
Giờ thân tôi đang là kẻ lạc loài!
Ai có biết? Quê người tôi đang khóc!
Lau dùm tôi.... vơi giọt lệ xứ Đài!!!
08-09-07
Mạnh Tuấn