Kỷ niệm ngày đại thọ 70
Chưa lắm già, mà đã bảy bó
Nói chưa già, cũng thật khó thay
Đêm, đêm đau nhứt chân tay
Lưng rem, gối mỏi, khổ thay bớ trời.
Ra đường những tưởng mình còn khá
Nào hay đâu: Tá hỏa tam tinh:
Ai ai cũng gọi chào mình
Nào cụ, nào bác bẩm trình, một hai.
Nghĩ ra thì cũng chẳng sai
Cổ lai thất thập, nào ai chẳng già
Cháu nội, ngoại, đầy nhà, đầy cửa
Đi, đứng, ngồi, lần lửa khó khăn
Tóc râu thì muốn nó đen
Mà nó cứ bạc, lại thêm sói đầu
Càng nghĩ lại thêm rầu, thêm tiếc
Từng tuổi này nào biết nói ngoa
Bây gời thì tuổi đã già
Lại xài đồ giả, để mà đỡ thân
Răng cái rụng, cái còn lỏng lẽo
Nói phì phào, gió lọt rèm thưa
Ăn thì nuốt trộng nuốt bừa
Bao tử khiếu nại đến thưa Đốc tờ
Tờ vội vã cho đi: Đen tít:
Bà: Đen tít: gắng một chùm răng
Dặn dò “Ăn uống, uống ăn,
Nhưng đêm, đêm phải lấy răng ra ngoài”
Nào hay đâu, một phen hú vía
Tỉnh giấc nồng, bà xã hoảng kinh
Tưởng là: yêu quái, quỷ tinh:
Nhe răng hút máu dơ nanh sáng ngời
Sau tỉnh hồn thì ra mới biết
Ông nhà tôi, còn có hai răng
Ban ngày thì xài ‘đít ten’
Ban đêm lại giống Sa Tăng, Cà Rồng.
08-10-05
Mạnh Tuấn