Anh đi rồi vườn hoa không ai ngắm
Ao cá sau nhà, vắng lặng điù hiu
Cụm phong lan, cây hoa giấy buồn thiu
Hàng dâm bụt nước khô rũ lá.
Nghe đâu đây tiếng ve sầu rĩ rã
Như tiếng lòng thổn thức giữa đêm thâu
Cứ mỗi lần con trẻ hỏi “Ba đâu?”
Em chết lặng, nghe nỗi sầu ray rứt.
Đêm liền đêm, quê nhà em thao thức
Mong anh về, cho con trẻ mừng vui
Để vườn xưa không héo lá khô chồi
Cho em được trọn đời bên anh mãi.
Mạnh Tuấn