Quảng Ngãi quê ta kề dựaTrường Sơn
Nằm khúc eo, duỗi dài theo biển Đông
Dân sắc tộc thương đồng bào trung thổ
Người đồng bằng gắn bó mối thượng kinh
Đảo Lý Sơn ngọn Hải Đăng soi sáng
Cho dân chài định hướng vượt ra khơi.
Anh và tôi học chung một khóa
Trường Bộ Binh Đồng Đế Nha Trang
Mãn quân trường mình về cùng đơn vị
Quảng Ngãi mến yêu dào dạt niềm thương.
Bao tháng năm kề vai nhau tác chiến
Những ngọt bùi cơ cực sống cùng nhau
Những lần hành quân băng rừng vượt suối
Từ vùngTrà Bồng về đến Núi Dâu
Đêm đêm dừng chân trên miền đất đỏ
Đường lên Minh Long đồi núi sương mờ
Ngày lên “Bản Thượng’’ núi rừng lạnh giá
Đon vị mình di chuyễn xuống Ba Tơ.
Sáng đổ quân Đông Mộ Đức, Sa Huỳnh
Trưa trở lại Tây Nghĩa Hành,Tư Nghĩa
Đêm nằm duyên hải Sơn Tịnh, Bình Sơn
Mỗi địa danh bao nhiêu lần chiến sự
Nhờ ơn trời mình vẫn còn sống đây.
Người lính chiến phong sương da rám nắng
Đôi giáy sô (1) bám chặt xóm làng thôn
Quần aó trận bạc màu sương gió
Ba lô sờn mũ sắt tấm bông sô (2)
Tay ghì súng gác đêm buồn nhớ Mẹ
Mong quê hương đất nước hết đao binh.
Ngô văn Giai
(1972)
(1) (sault)
(2) (poncho)