Tôi có người Mẹ trẻ
Sớm Chiều bên ruộng đồng
Ôi! đời Mẹ quạnh quẻ
Tối tối ngóng tin chồng.
Cha tôi vào cuộc chiến
Người đi không trở về
Cảnh nhà thêm vắng vẻ
Chiều đông lạnh làng quê.
Làng chìm trong khói lửa
Mẹ dẫn con về thành
Lần hồi cho qua bửa
Hai mảnh đời tan tành!
Mẹ lợm đồ phế thái
Con cà rem bến tàu
Đêm ngủ bên hè chợ
Trời rét lạnh quàng nhau!
Nay tóc Bà đã bạc
Lận đận suốt cuộc đời
Đơì người là bèo dạt
Thân phận lại nỗi trôi.
Một hôm liệt gường bệnh
Mẹ ốm o gâỳ mòn
Đời con lại lênh đênh
Bảo táp tới dập dồn…
Mẹ đã lìa trần thế
Con rời bến xa quê
Đến Hoa Kỳ thân lẽ
Gặp “bôn sơ’’ tốt ghê (*)
Được nuôi ăn đi học
Miệt mài bên sách đèn
Đạt mảnh bằng Đại Học
Đời sống được tạm yên.
Nay về thăm mả Mẹ
Ngày Hiền Mẫu Mẹ ơi!
Bó bông hồng dâng Mẹ
Nhớ Cha Mẹ lệ rơi!
Ngô Văn Giai
(*) bôn sơ: Sponser, người bảo trợ.