Đêm nay tôi viết bài thơ
Gửi về người em gái nhỏ
Từ Phan Thành mến yêu
Nhớ vầng trăng cổ độ
Dăm tháp Chàm trầm mặc hận thời gian.
Từ buổi ấy em đi
Theo cuộc sống dâng tràn,
Trời Quảng Ngãi vấn vương niềm thương nhớ
Bóng đỉnh Ấn nghiêng dòng xanh nức nở,
Bến Trà Giang sóng nước ngại ngùng trôi.
Những buổi hoàng hôn đổ xuống lòng đời,
Tình thôn dã ủ hương mùa lúa mới,
Sông núi luyến bao năm mòn mỏi đợi,
Những mảnh hồn thơ dõi bóng em đi . . .
(-Chàng thư sinh một sớm giã kinh kỳ
Đâu cảm được nỗi buồn da diết ấy!-)
Em lớn lên khi nhạc đời trỗi dậy,
Khắp sơn hà vang rộn bản tình ca
Tình yêu thương trong mạch sống chan hòa.
Rồi anh lại ra đi
Để chép nốt mươi dòng tâm tưởng,
Những ga buồn, những ga buồn nghiêng xuống,
Lệ ly tình vương đẫm ngập bờ mi.
Có những đêm súng nổ rộn biên thùy
Anh lặng nhớ những chiều xanh viễn xứ:
Đàn con dại thiếu tình thương ấp ủ
Người vợ hiền thường mỏi mắt đêm đêm.
Trong phút giây anh chợt nhớ đến em,
Cô em gái ấp Hà Thanh buổi trước
Đã theo dấu chân anh từng bước bước
Và nhủ thầm: “Đời anh mãi phiêu linh!”
Những đêm trăng bạc ôm đầu núi
Anh viết bài thơ đậm ý, tình
Trao trọn về cho em gái nhỏ
Phương trời thường nhắc đến tên anh.
Em chớ buồn chi, em gái nhé
Đời anh còn lắm buổi lâm hành,
Đời anh còn lắm phen gian khổ,
Còn lắm phen theo gót viễn trình.
Rồi một chiều nao sóng gió yên
Anh về thăm lại mái tranh hiền,
Bên người vợ trẻ, đàn con nhỏ
Kể chuyện sông hồ, chuyện thiếu niên...
Anh sẽ trao về cho đứa em
Năm xưa từng đứng tựa bên thềm
Dõi theo từng bước phiêu linh ấy
Những mộng sông hồ, mộng rất êm!
PHƯƠNG ĐÌNH
(Trích thi phẩm Đậm Đà Tình Quê
của Phương Đình và Liên Phương)