Đèn mờ aỏ chập chờn trong khói thuốc
Nhạc rộn ràng, hòa tiếng hát nhẹ ru
Rượu đầy vơi, trong làn khói âm u
Tiên nữ thước tha, nói cười mời mọc
Sặc sỡ áo quần, đen, vàng mái tóc
Ngát hương thơm, làn da trắng mượt mà
Dấu niềm đau, che ánh mắt lệ nhòa
Cười gượng gạo, cố lẵng lơ mời khách
Rượi mềm môi, nghe lòng như xé rách
Lã lơi mời, ôm khách đáng chú, cha
Chân không vững, khàn giọng cất tiếng ca
Choàng cổ anh kia, tựa vai ông nọ
Thân này mặc, nào dàm đâu cau có
Miễn ngày mai, được no đủ gia đình
Miễn ngày mai, em tôi được lành, xinh
Mẹ tôi khỏi, mò bắt từng cái tép
Cha tôi bớt, da cháy đen bụng lép
Cắt cỏ bện tranh, vá đắp mái nhà
Niềm đau nầy, nào đâu dám nói ra
Mượn bia, rượu quên niềm đau thân xác
Đêm từng đêm, trút sầu qua tiếng hát
Phó thân này, cho những khách mua vui
Rồi tàn đêm, trong tiếng khóc sụt sùi
Sợ cha mẹ hay, sợ làng xóm biết
Tình nhân ơi!....tim em đang rên xiết
Phụ anh rồi, anh có biết chăng anh?
Đời đôi ta, duyên nợ chắc không thành
Đâu xứng để cùng anh, vui sánh bước.
Mạnh Tuấn