Con trở lại chợt thấy buồn xa lạ
Lũy tre làng vương ánh nắng Xuân sang
Mẹ chẳng còn, cây me già rũ lá
Tủa cánh vàng, hận cũ vẫn chưa tan.
Nhìn bóng nắng sao lòng con vẫn ngỡ
Dáng mẹ còn quét lá cuối sân xưa
Thuở con hát bài tình ca yêu mẹ
Mẹ mĩm cười nhặt lá trúc vàng đưa.
Rồi một đêm giã từ, sông thu lạnh
Mẹ tiễn con nép dưới ánh sao mờ
Sương nặng hạt bên góc vườn mẹ bảo:
Về nghe con, ngày ấy mẹ mong chờ.
Mười năm lẽ miệt mài lo cơm áo
Mồ hôi con thấm đượm đất quê người
Sức mòn dần kiếm từng đồng xu nhỏ
Mua cho mẹ chiếc áo ấm da cừu.
Gỡi về mẹ ít đồng đô la Mỹ
Vài cây kim sợi chỉ vải màu bông
Để mẹ vá chiếc áo thời dĩ vãng
Chiếc áo đau thương từ buổi tang chồng.
Cha chôn sống từ ngày hô khởi nghĩa
Lấy ruộng cày, tố địa chủ phú nông
Tay mẹ trói giữa đám người hò hét
Con theo sau nước mắt mẹ thành dòng.
Con trở về Bầu Đế buồn khôn tả
Mẹ đi rồi! Con đứng giữa bơ vơ
Mười năm khổ mẹ vẫn chờ nơi đó…
Chỗ mẹ nằm ngọn cỏ gió phất phơ.
Mùa Thu năm 2005
Đỗ Vĩnh Khanh