Anh có tình mẹ một thời thơ ấu
Còn riêng tôi mất mẹ thuở vào đời
Thân gầy guộc bên vú già luống tuổi
Hạt gạo thừa cằn cựa vú nuôi tôi.
Anh che chở bằng tình thương của mẹ
Bằng giọng hò ru anh ngủ trên tay
Còn tôi khóc lệ ướt nhoà gối lẽ
Chiếc giường tre manh chiếu rách màu phai.
Anh lớn lên học i-tờ mẹ dạy
Lúc dỗi hờn roi mẹ đánh chẳng đau
Còn tôi học bên đèn dầu vú bão:
Gắng nghe con, một thế hệ oan sầu.
Anh lận đận có mẹ hiền an ủi
Lê thân tù xẻ dọc dãy Trường Sơn
Tôi cũng như anh nung chí căm hờn
Mài trong mắt gươm thiêng chờ phục hận.
Đời phân rẽ đẩy ta rời đất mẹ
Giờ ngồi đây quán gió uống cà phê
Như uống ngụm đau thương lẫn não nề
Đành cam phận lưu đày thân lữ thứ.
ĐỖ VĨNH KHANH