Anh không còn đủ mỹ từ
Viết cho em những vần thư của lòng
Yêu em từng nỗi chờ mong
Nên lời mật ngọt để hong ấm tình
Của em là chuyện chúng mình
Của anh là cả mối tình thủy chung
Niềm thương nào đến tận cùng
Em làm thuộc địa của vùng ái yêu
Cho em mấy cũng chẳng nhiều
Thương bao nhiêu cũng không chiều được em
Dỗ em từng sợi môi mềm
Nâng niu như một nàng Tiên cõi trần
Nhớ em những lúc bần thần
Khổ vì em đã những lần hờn yêu
Những khi thương muốn cắn liều
Vào đôi môi ấy vào triều mắt dâng
Người chi rất đổi bận tâm
Văn chi khéo viết như dần nát tim
Ý em như quãng đời chim
Hót trên tổ ấm với niềm yêu riêng
Cho anh gạt những ưu phiền
Về vùng thuộc địa nàng Tiên cõi trần.
Phùng Trần
(Tình Thiên Thu)