THƠ CỔ PHONG
Giới thiệu tác giả:
Trần Tử Ngang tự Bá Ngọc, là một trong những nhà thơ nổi tiếng của Trung Hoa lúc bấy giờ. Ông ra làm quan vào đời Võ Hậu, thăng đến chức Thập Di.
Bài thơ này tác giả muốn mượn chòm Lan, khóm Nhược để ví với thân phận mình.
Lan và Nhược là hai loài cỏ đẹp mọc ở ven rừng. Hoa thì đỏ mà cuống hoa thì tím. Hoa nở liên tục suốt hai mùa Xuân, Hạ. Đến Thu sang thì hai loại hoa này tàn tạ.
Trần Tử Ngang có ý muốn được đời dùng mình song cứ sợ e mình đã quá muộn tài đã tàn rồi, chẳng khác nào cánh hoa kia tàn tạ thì hương thơm của thuở còn tươi thắm đâu còn nữa!
Hai câu:
”Thôi rồi! Chết cả mùa hoa
Hương thơm rốt lại có ra nghĩa gì!”
đã nói lên thân phận của một kẻ đã luống tuổi mà vẫn tiếc nuối được giúp ích những gì còn lại cho đời!
CẢM NGỘ
Lan Nhược tự Xuân Hạ
Thiên uất hà thanh thanh.
U độc không lâm sắc
Chu nhuy mao tử hành.
Trì trì bạch nhật vãn
Niễu niễu thu phong sinh
Tuế hoa tận dao lạc
Phương ý cánh hà thành.
TRẦN TỬ NGANG
Bản dịch:
CHẠNH LÒNG CẢM XÚC
Chòm Lan, khóm Nhược
Trải Xuân qua, Hạ rốt vẫn tươi xanh!
Rừng đìu hiu – quạnh quẽ một mình
Hoa rực đỏ thắm cành đơm sắc tím…
Ngày chậm chậm
Phôi pha – trời bãng lãng
Gió Thu buồn lành lạnh – hắt hiu thu!
Thôi rồi! Chết cả mùa hoa
Hương thơm rốt lại có ra nghĩa gì!
THINH QUANG