Biển bao nhiêu nước biển ơi
Cũng không đủ viết những lời mẹ yêu
Con thương nhớ mẹ đã nhiều
Cũng không vơi được mỗi chiều quạnh hiu
Ga đời bao trạm lãng phiêu
Cũng không chở hết những điều mẹ khuyên.
Sông đời bao nhánh mơ huyền
Cũng không bằng mắt mẹ hiền thương con.
"Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con".
Câu ca từ thuở Cha Ông
Lời ru của mẹ cho con nên người
Con đi góc bể chân trời
Niềm thương nhớ Mẹ bồi hồi lệ rưng
"Ngó lên Hòn Kẽm, Đá Dừng
Thương cha nhớ mẹ qúa chừng bạn ơi!"
Buồn trông cố lý xa vời
Quê Cha đất Tổ trọn đời nhớ mong.
Phùng Trần