Từ kiếp nào
Trời bỗng tắt trăng sao
Anh làm thân sỏi đá
Em về với gầy hao
Rồi từ đó
Tôi không nhìn thấy tôi
Không nhìn thấy mặt trời
Đã lìa xa tuổi nhớ
Trắng một thời như vôi
Ngày mãi lên cơn mê
Tình vẫn ru hơi thở
Dưới mặt trời quá đen
Sầu len tim nức nỡ
Vẫn mong chờ một ngày
An bình trên quê tôi
Nguồn vui tràn muôn lối
Cho tuổi xanh mặt trời
Rồi từ đó
Anh sẽ nhìn thấy em
Ngày không còn bóng đêm
Ta trao nhau niềm nhớ
Hơi thở hòa ấm êm
Cho tôi xin hương say
Cho tôi xin vòng tay
Ngọt ngào tình nhân ái
Cho quên đời đắng cay!
Phùng Trần