Viết cho Ánh Tuyết.
“Một khung trời kỷ niệm cùa thời áo trắng” .
Anh đếm thời gian trên ngón tay
Heo may lạnh lạnh mắt mi mày
Gió lùa nhung nhớ vờn quanh tóc
Bao ý thơ sầu lên mắt cay.
Và những rong rêu phủ mặt đường
Nắng in từng bước nhỏ vươn vươn
Ấp e như nụ cười hiu hắt
Anh thấy Thu về trong khói sương.
Sương khói chiều nay sao chẳng vươn
Em đi khung trời ghen má hường
Bóng nhỏ nghiêng nghiêng hồn trinh nữ
Anh thấy trong chiều thoang thoảng hương.
Anh đã là người của viễn phương
Nắng rung rơi rụng rớt sân trường
Tóc dài buông xõa mờ khung cửa
Em của lòng ơi! Nhớ với thương.
Đỗ Vĩnh Khanh
Mùa Thu 1960