Mười năm ta xa em
Pha lê mờ phiến lạnh
Lá úa rụng quanh thềm
Lối hồng hoang mông quạnh.
Ngày nhà em pháo nổ
Tung cánh cửa nhà bên
Cõi lòng ta lặng chết
Liệm mình trong bóng đêm.
Mười năm rồi cô đơn
Hố đất cũng xói mòn
Mảnh hồn đêm du mục
Lạc giữa bến sông hờn.
Mười năm xa biền biệt
Trời đất ngút màu tang
Dặm đường ta mãi miết
Cúi đầu bước lang thang.
Sau mười năm trở lại
Đường xưa hoang phế phủ
Em đã thành góa phụ
Bên song cửa da vàng.
Đỗ Vĩnh Khanh
Bài họa:
NGÀY XƯA YÊU EM
(Họa nương vận “Mười năm xa em" Của nhà thơ Đỗ Vĩnh Khanh)
Ngày xưa anh yêu em
Chiều Thu đầy gío lạnh
Vàng lá rụng bên thềm
Nghe tâm hồn hiu quạnh.
Rồi chiến tranh bùng nổ
Giặc pháo kích làng bên
Quê hương đầy đau khổ
Tiếng than về đêm đêm.
Đời anh mãi cô đơn
Lê gót đi mỏi mòn
Lòng anh giờ tan tác
Tim rỉ máu oán hờn.
Những ngày xa cách biệt
U buồn hoài chưa tan
Theo tháng năm mài miệt
Dấu chân đời lang thang.
Hôm nay mùa Thu lại
Trời giăng mây mờ phủ
Tìm thăm người cô phụ
Sống hiu quạnh võ vàng.
Ngô Văn Giai
* * *
Xem bài trên trang Thơ: click vào đây
Xem tác giả Đỗ Vĩnh Khanh: click vào đây
Xem tác giả Ngô Văn Giai: click vào đây
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net