Viết cho Kim Toàn
Thưở mười lăm em dại khờ chưa biết
Nghe oanh vàng hót khẻ dưới cành xoan
Em nhái ngọng chim buồn không hót nữa
Bỏ vườn xoan lặng lẽ nắng phai vàng.
Năm mười sáu hoa xoan cài nếp áo
Áo trắng em bay trắng ngập phố phường
Trắng cả hồn anh say tà áo trắng
Trắng sân trường vướng gót nhỏ thương thương.
Năm mười tám em vào trường đại học
Khúc quân hành đưa tiễn bước anh đi
Tím hoa rừng tím những chiều thương nhớ
Tiếng đạn reo cháy đỏ nhuộm biên thùy.
Năm hai mươi phố phướng loang bóng giặc
Em bỏ trường vượt biển một đêm đen
Hát tình ca cho quê hương lần cuối
Vẫy tay chào đất mẹ bão cuồng lên!...
Dòng tóc em bồng bềnh trôi mông mênh
Sóng vô tình hát bài ca của biển
Loài hải ngư hôn em từng thớ thịt
Ru em ngàn năm giấc ngủ bình yên.
Em ở đó sương rãi vàng trên biển
Linh hồn em theo mây gió đăng trình
Trang nhật ký trở thành pho huyền sử
Ngợi ca tên em, biển mẹ chuyển mình!
Đỗ Vĩnh Khanh