Trời Tây phương xa ngàn trùng diệu vợi
Ngóng quê hương mờ tít tận chân trời
Nhớ nước non cùng nâng chén đầy vơi
Kết bạn hữu bốn phương làm ruột thịt,
Bóng chiều xuống đường quê còn mờ mịt
Dở khóc cười cố đếm bước chiều qua
Ba mươi năm, ký ức vẫn trong ta
Ngoái nhìn lại, bỗng lệ nhòa đôi mắt.
Càng nhớ đến, lòng càng thêm quặn thắt
Của mất, nhà tan, biệt xứ, lưu đày
Còn gì đây? Tình đừng vỗ cánh bay
Siết chặt tay nhau, xứ người vui sống.
Sách sử đã ghi: Mình cùng chung dòng giống:
Hận nhau chi và hờn ghét nhau chi
Anh em ta cùng chung một đường đi
Hãy giữ mãi tình quê nơi đất khách.
29-04-2005
Mạnh Tuấn