Xuân nầy anh có về cố hương?
Thăm núi, đồi, mây những nẻo đường
Mười lăm năm lẻ bên khung lụa
Em dệt tơ chùng lệ mãi tuôn.
Nếu anh có về thăm phố Quảng
Ghé làng Mỹ Hạ núi Phú Sơn
Nhận áo màu hoa mùa ly loạn
Anh gởi từ sau cuộc chiến tàn.
Chiếc áo phong trần in vết đạn
Màu máu còn lem lấm bụi hồng
Em giấu bên bờ lau sương cát
Buổi nắng Xuân tàn tắt bến sông.
Chiếc áo mẹ trao thời chiến quốc
Gươm báu anh thề lệnh xuất chinh
Dưới bóng cờ bay reo hồn nước
Em dõi theo anh bước viễn trinh.
Chiếc áo anh mang tình sông núi
Giữ lòng biển mẹ ngự không gian
Cho tóc em xanh vầng trán rộng
Cho cánh diều lên tắm nắng vàng.
Xin em đừng hỏi ngày trở lại
Nơi vườn xưa có nắng Thu phai
Có con én lạc mùa Xuân trước
Nơi mẹ nhìn anh luống thở dài
Áo chiến ngày xưa màu nhuốm lệ
Người thân giả lạ, bạn cố quên
Gót chân lữ thứ sầu cô lẻ
Trên quê mẹ mình đã mất tên.
Anh vẫn thương về bóng Sài đô
Mơ xưa một thưở giữ sông hồ
Áo hoa ngàn đó đời chinh khách
Chiến đấu anh vui dưới bóng cờ.
Đâu biết đường đời đầy cạm bẫy
Con cờ thế sự trắng thay đen
Em ơi! Chén rượu quan hà ấy
Chưa uống cạn mà say đảo điên.
Đỗ Vĩnh Khanh
Xem các Bài khác cùng tác giả tại đây
Trở về Webpage www.nuiansongtra.net