Mở speakers ON, click vào mũi tên màu trắng để nghe âm-thanh.
Không muốn nghe nữa, click vào hai gạch song song thẳng đứng
(ở dưới cùng, góc trái của khung) để OFF.
KIẾP HOA
Sáng tác: Dương Thiệu Tước
Độc tấu Guitar: Vô Thường
CUỐI TRỜI
Ngày tôi còn bé, những đêm hè trăng muộn, ngoại tôi thường hóng gió trên chiếc võng treo trước hiên nhà, cho tôi ngồi vào lòng chơi trò đếm sao.
Ngoại bảo:
-“Này là sao con công, kia là sao con vịt, sao bánh lái thì rựng rựng như ngọn đèn thắp dầu mù u ...”.
Nhìn những vì sao rơi ở phía trời xa, tôi hỏi ngoại:
- “Bà ơi, còn sao rơi thì gọi là gì?”.
- “Sao băng con ạ”, ngoại trả lời tôi mà như nói với riêng mình. “Mỗi ngôi sao là một phận người. Có người đi, người ở”.
- “Thế sao băng đi đâu hả bà? Bao giờ mới về trở lại?”
- “Đi mãi tận cuối trời. Đi rồi thì không về nữa đâu con!”.
Giọng ngoại chùng xuống, bàn tay già run run vò mái đầu tôi.
Rồi ngoại đi xa, đã gần 10 năm, trong một đêm mùa đông hiu quạnh. Nước mắt đầy mặt mẹ tôi, ngoài trời mưa sùi sụt. Tôi ngồi bên mẹ, nghe tiếng mưa, bất chợt nhìn qua song cửa, gặp một vì sao rụng.
- “Đi mãi tận cuối trời. Đi rồi thì không về nữa đâu con!” Hình như có tiếng ngoại tôi, xa vắng, mơ hồ, lẫn vào tiếng mưa, tan vào ngọn gió ...
Lê Hồng Khánh
23.8.2006
Gánh thời gian
Xem các Bài khác cùng tác giả tại đây
Trở về Webpage www.nuiansongtra.net