Mở speakers ON, click vào mũi tên màu trắng để nghe âm-thanh.
Không muốn nghe nữa, click vào hai gạch song song thẳng đứng
(ở dưới cùng, góc trái của khung) để OFF.
MẸ TÔI
Sáng tác: Nhị Hà
Ca sĩ: Như Quỳnh
LỜI RU
Như bao đứa bé về với thế gian này, anh chẳng bao giờ biết câu hát ru lần đầu tiên nghe được trong đời là lúc nằm nôi hay khi ôm vú mẹ. Có thể lời ru dừng lại giữa chừng khi đàn bướm trắng đã đưa anh vào giấc ngủ. Nồi cơm vần bếp tro rồi, nhưng bà mẹ quê tảo tần còn lo mớ rau muống luộc, trả cá kho mằn mặn đợi cha về. Cũng có thể câu hát dìu dịu, vỗ về kia còn dài thêm theo nhịp nôi đưa, gởi vào ngọn gió chiều, gởi theo chơi vơi cánh cò bay qua bầu trời mênh mang mùa hạ bao nhiêu tâm trạng, nỗi niềm ...
Tuổi lên năm, lên bảy, khi anh đứng tần ngần đầu sân nhìn theo bầy chuồn chuồn cánh đỏ hay đang ngồi nghịch những trái mù u, mẹ lại cất lời ru em gái bên chiếc nôi tre ngày trước anh nằm. Buổi chiều ấy lặn vào ký ức đời anh. Dìu dịu những lời trìu mến thấm vào máu huyết, vào hơi thở một sinh thể mà anh nhận từ mẹ, từ cha. Anh nhớ mái nhà tranh, nhớ nền đất ẩm đã ngã màu xanh sẩm, nhớ nơi treo chiếc nôi ở phía hiên nhà có kê vài chiếc lu sành đựng những hạt đỗ xanh, đỗ trắng. Nhưng anh không thể nào hiểu vì sao lời ru của mẹ bao giờ cũng bắt đầu bằng khúc dạo "Chiều chiều..."
Anh lớn lên: Chăn bò, cắt cỏ, bẻ trộm mía đồng làng, lấy vợ, sinh con; mỏi chân giữa chốn chợ đời, nếm đủ ngọt bùi, cay đắng, khóc cười với bao cảnh ngộ thế nhân... Cứ thế, một ngày lên rồi một ngày tàn, nguội dần những sôi nổi, đắm say, thêm vào bao nhiêu suy tư, trăn trở!
Rồi một chiều, anh về lại bến quê, đôi chân trần dẫm trên cát ướt, bỏ lại sau lưng bao nhọc nhằn phố thị, bỏ lại bên đời những ngao ngán, dửng dưng... Gió vẫn thổi dọc triền sông hiền lành, thanh thản; ngàn dâu vẫn nao nao màu xanh dịu dàng đồng bãi, nhưng những guồng xe nước thì đã vắng bóng từ lâu, như thể một người thân bỏ đi xa, về nơi cuối gió. Con đập Thạch Nham chắn đầu nguồn nên sông Trà mùa này cạn nước, chiếc đò neo ở bến làng không đợi tiếng "Đò ơi!..."
Bất chợt từ thẳm sâu lòng mình anh nghe vọng về lời ru của mẹ, như gần như xa, vướng vít, chập chờn theo từng con sóng, dìu dịu gọi làn mây trắng bay phía cuối trời xa. Anh thảng thốt nhận ra bao nỗi niềm trong câu hát à ơi ngày nào của mẹ, câu hát có giọng chiều, bâng khuâng, dìu dặt: Làng quê của anh đây! Sông Trà Khúc của anh đây! Của anh là tiếng mẹ ru cánh cò xa khuất. Của anh là màu lông xanh biếc con chim bói cá và hàng tre nghiêng nghiêng đổ bóng xuống con đường đầy dấu chân bò. Dù đi quá nửa đời người, dù phiêu lưu ngàn dặm, lạc lối phù sinh, nhưng lòng anh vẫn neo lại chốn này, nhưng bến sông tuổi thơ vẫn đợi anh về, rủ bỏ nhọc nhằn, lầm bụi, tìm lại tháng ngày thanh thản, vô ưu ...
Có người gọi tên anh, hay chỉ là bóng mây thoảng gió? Anh tự ru mình bằng câu hát "chiều chiều", hay guồng xe rì rầm, tha thiết gọi tên anh?...
Bến Hà Nhai - Cuối Hạ 2006
Lê Hồng Khánh
Xem các Bài khác cùng tác giả tại đây
Trở về Webpage www.nuiansongtra.net