Mở speakers ON, click vào mũi tên màu trắng để nghe âm-thanh.
Không muốn nghe nữa, click vào hai gạch song song thẳng đứng
(góc trái dưới cùng trong khung) để tắt âm thanh.
THƯƠNG VỀ QUẢNG NGÃI
Sáng tác và trình bày: Anh Đỗ & Văn Quang.
Bờ xe nước Quảng Ngãi
* * *
VỀ MỘT BỜ XE NƯỚC ĐÃ XA
Người hỏi tôi về bờ xe nước
ở quê nhà hình dáng ra sao?
em đã thấy và em có biết
bờ xe kia hùng vĩ thế nào?
Tôi quả thật là con dốt đặc
về nhiều điều thú vị quê tôi
bờ xe nước, hơi nhiều nơi có
sát nhà tôi cũng có mặt rồi.
Từ núi Ấn nghiêng nghiêng nhìn xuống
dòng sông Trà rộng lớn ung dung
nước thong thả kéo nhau chảy miết
đã muôn năm không một chỗ dừng.
Cụ Tản Đà ngày xưa cho biết
nước cùng non hội ngộ chia xa
lòng thủy chung quả là khắng khít
tôi chẳng cần thơ thẩn ba hoa.
Theo dòng chảy ông cha tạo dựng
hệ thống bánh xe, vật liệu toàn tre
vòng tròn lớn, một chìm chín nổi
trụ, sườn, cần, trục...khối tròn xoe.
Theo sức nước cộng thêm chút gió
đẩy từ từ cho bánh xe quay
cùng một lúc nước vào trăm ống
được nâng lên mù mịt sương bay.
Những ống nước đổ vào máng nước
không đứng yên mà chảy qua mương
và tiếp tục hành trình di chuyển
làm thơm da thân xác ruộng vườn.
Thơ chẳng phải là bài biên khảo
nên chẳng cần nghiêng cứu làm chi
tôi được thấy làm sao nói vậy
đơn giản, nhịp nhàng, lộng lẫy... “cực kỳ”!
Bờ xe sát nhà tôi thỏ thẻ
suốt ngày đêm như nói với ai
ai nghe được? chắc là nhiều lắm
riêng tôi đây, vẫn được nghe hoài.
Nghe chẳng hiểu chỉ vì vô ý
và hình như thiếu một tấm lòng
nhiều đêm thức nhớ tình muốn khóc
nghe tiếng xe, nước mắt lưng tròng.
Nước mắt tôi, nước sông...kỳ lắm
vừa là khác biệt vừa như chung
anh yêu dấu đã nhiều lần em tắm
dòng sông này nên rất nhớ nhung.
Anh chẳng được tắm chơi cho biết
nước và xe thân thiết ra sao
giờ xa cách em xin nói thật
nhớ quê hương là nhớ... hàng rào.
Và dĩ nhiên em không bỏ sót
bờ xe quay đứng đợi bên sông
nắng bình minh, nắng hoàng hôn và nắng
từ tình yêu em dành dụm trong lòng.
Xin gởi hết cho người yêu dấu
không phân biệt ai đây là ai
tôi con gái xứ Ngọc Điền Quảng Ngãi
vẫn nuôi sông trên ngọn tóc dài.
Thương cùn nhớ vẫn quay trong gió
như bánh xe vẫn mời nước lên
không buồn lắm, chỉ vừa đủ khóc
khi một mình nhớ cả mông mênh.
Lý Ngọc Lê Thanh.
Bở xe nước Quảng Ngãi (Hình chụp trong thập niên 1960)
Xem các Bài khác cùng tác giả tại đây
Trở về Webpage www.nuiansongtra.net