Chiều Phú Quốc miên man gió. Xanh biển, xanh trời, xanh ngan ngát rừng dương. Hòn đảo ngọc phương Nam đất nước; tôi và anh không hẹn chốn này; nghe giọng nói nhận đồng châu, đồng quận. Chuyện cố hương ngược theo tầm biển, về miền Trung, về Cổ luỹ, Sa Huỳnh.
Dòng sông Trà mùa hè ăm ắp nước, ký ước tuổi thơ lăn tăn, nhập nhòa con sóng nhỏ hút chiều mây; cánh buồm rời bến Tam Thương, phiêu bạt ngọn gió nồm đầu nguồn Ba Gia; Đồng Ké; guồng xe nước rì rầm, bàng bạc ánh trăng thu; cánh đồng dâu mơn mởn bãi bồi Ngân Giang, Thọ Lộc…
Mấy mươi năm trôi dạt, tha hương, anh thèm nghe giọng Quảng, thèm gặp “người xứ nẩu”, nhớ xót lòng điệu lý thương nhau.
Ô hay! “người xứ nẩu” là tôi, đi Nam về Bắc, giọng sông Trà năm tháng phôi pha, nghe lơ lớ Châu Sa, Châu Ổ; nghe như sông Vệ, Tú Sơn. Đành vậy thôi, quê nhà còn lời ru của mẹ, còn câu nhân ngãi nặng ân tình.
Sông Trà bây giờ mùa hè vơi nước; guồng xe chỉ còn trong hoài niệm ngày xưa; cánh buồm bến Tam Thương đã khuất miền dĩ vãng. Đồng dâu ơi, thôn nữ lấy chồng về phố, váy đỏ, khăn xanh…
Ngày mai tôi về với Hà Nhai, Cửa Lở. Anh ở lại đây: An Thới, Gành Dầu.
Sông Trà vẫn đổ về cửa Đại – Sông Trà róc rách suốt đời ta!...
Phú Quốc, tháng Chạp Ất Dậu.
Lê Hồng Khánh
Xem các Bài khác cùng tác giả tại đây
Trở về Webpage www.nuiansongtra.net