Lời giới thiệu:
Tiếp theo “Thông Báo” đã được gởi đi, chúng tôi nhận được một số email liên hệ đến sinh hoạt của “Nhóm Học Bổng Sinh Viên Quảng Ngãi”, xin được gởi đến đồng hương, thân hữu Quảng Ngãi cùng độc giả gần xa.
Một trong các email dưới, quý vị sẽ đọc được tâm tình của cháu Nguyễn Chung Tú. Các email dưới đây được copy, email cũ hơn sẽ nằm dưới hơn. Các chi tiết liên quan đến riêng tư đã được webmaster xóa đi. Nếu quý vị muốn liên lạc với cá nhân đó, xin liên lạc với BĐH, chúng tôi sẽ chuyển đi giúp quý vị.
Ban Điều Hành.
- - - - - - - - -
Date: Tue, 19 Jul 2011 01:45:01 -0700
From: caocan...@....com
Subject: Re: Về: Tr: Bai viet cua 1 sv nhan hoc bong
To: hocbongsinhvienqn@....com
CC: van...@....com; ...nguyen@....vn; ...thom@....com; nguyen...phuong@...com.vn
Anh Cư Trinh, anh Phi Bằng, anh Ngọc Khôi & quý ACE Quỹ HB thân mến,
Tôi vưà đọc bài viết của cháu Nguyễn Chung Tú xong. Qúa đổi của sự xúc động!
Thực tế, Quý anh chị đã đã gặp, đã chứng kiến tình trạng bịnh tật của cháu Tú. Có thể còn xúc động hơn tôi, chỉ đọc. Như vậy, có loại xe lăn nào thích hợp được với tình trang sức khỏe của cháu Tú không, quý anh chị nhỉ ? Có phương tiện gì thích hợp cho Tú ngoài đôi vai của Bà Mẹ Tuyệt Vời ấy không ?
Nếu có, chúng ta sẽ mở cuộc lạc quyên để giúp cháu Tú.
Kính xin cao kiến của Quý anh chi và các em.
Tình thân
Nguyễn Cao Can
---
On Tue, 7/19/11, Phuong Nguyen wrote:
From: Phuong Nguyen
Subject: Về: Tr : Bai viet cua 1 sv nhan hoc bong
To: hocbongsinhvienqn@....com
Cc: "Do thi Cam Van" , "LS Cam" , "Phan bach Ngoc" < ...thom@...com>, "Nguyen Kim Phuong-dmc"
Date: Tuesday, July 19, 2011, 1:10 AM
Chào chú Trinh và cả nhà,
Cám ơn chú đã gởi lại bài viết thật sự xúc động và ý nghĩa của em Tú. Đang ngồi làm việc cháu đọc được những dòng này mà ngồi khóc ngon ơ, cháu sẽ cố gắng gởi bài đến các diễn dàn, cũng như các trang báo để nhân rộng các nghĩa cử cao đẹp để giúp thêm phần cho em Tú.
Khi nào có kết quả cháu sẽ gởi mọi người thông tin.
Thanks & regard,
Cháu, Phương
---
Ngày Thứ 2, 18/07/11, cu trinh nguyen đã viết:
Từ: cu trinh nguyen
Chủ đề: Tr : Bai viet cua 1 sv nhan hoc bong
Đến: "hocbong"
Cc: "Do thi Cam Van" , "LS Cam" , "Phan bach Ngoc" <...thom@....com>, "Nguyen Kim Phuong-dmc"
Ngày: Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011, 23:46
Bonjour ca nha,
Chao chi Luat su Cam,
Sau buoi phat hb ngay 17/7 vua qua, toi co nhan dc loi cam on + bai viet cua sv khuyet tat Nguyen chung Tu, chau co viet thu toi fwd cho ca nha, de thay viec chung ta lam la dung dan.
Tuy chi goi cho toi, nhung toi xin phep chau Tu de chuyen cho ca nhom, va nho chau Phuong, neu thuan tien thi goi len bao tuoi tre,, hy vong chung ta co the keu goi dc nhieu nguoi giup do me con chau Tu.
Thua chi Cam,
Toi co nho chi tu van phap ly, va chi da giup, nhung tu choi thu lao 250 $, vay toi xin dung tien do de cap them cho sv Tu 125$ de giup me chau mua xe lan de me chau day chau di hoc thay vi phai cong, va 125$ cho 1sv khac. Coi nhu chi nam nay da cho nhom chung toi 2 hb vay. Sv nhan hb do se lien lac de cam on chi. Toi dang o Nha Trang, khi ve toi se trao tien.
Toi xin cam on chi.
Uoc mong la chau Tu se nhan duoc nhung giup do can thiet, giup me chau mua mot chiec Honda cho con di hoc thay vi dap xe dap.
Vi tinh me cao ca cua me chau, nen toi dac biet goi cac chi ban toi, de neu duoc, nho cac chi Cam Van, Bach Ngoc , Kim Phuong giup do. Cac chi co the post bai viet cua chau Tu len internet, bai nay co gia tri van chuong, va that cam dong.
Than men
NGUYEN Cu Trinh
Consultant en SIRH
33 1 . . . (fixe)
33 6 . . . (mob)
-----
Message transféré
De : Tú Ngốc
À : cu trinh nguyen
Envoyé le : Lun 18 juillet 2011, 7h 13min 33s
Objet : Re: Re : thong tin hoc bong dot 2 nam hoc 2011-2012
con cảm ơn chú!
“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Mẹ!
Chỉ một tiếng thôi, rất đơn sơ và giản dị nhưng đã để lại trong con đầy dư cảm. Từ nhỏ, con đâu biết ý nghĩa của từ mẹ, chỉ u ơ mà gọi "Mẹ ơi!", chỉ biết khóc lóc, nhõng nhẽo mà đòi mẹ. Tiếng gọi vô tri của một đứa con trẻ.
Năm tháng cứ thế trôi qua, con dần lớn lên và ... nỗi đau của mẹ lại càng nhiều hơn. Con biết con không bình thường như bao bạn khác, con có đôi chân nhưng nó lại không nghe lời con. Với tất cả những người mẹ thì khoảnh khắc đẹp nhất là khi con mình bước bước đi đầu tiên, chập chững từng bước, còn con thì ... thì lại là những bước đi rất yếu, không giống ai. Mẹ đã phải đau khổ biết dường nào khi nhận ra điều đó, lo sợ cho con. Lúc đó, mẹ đã phải khóc vì con. Nhưng rồi, cái gì nó tới cũng đã tới! Thời gian trôi mà chẳng để lại thứ gì, chỉ cho mẹ một cái thật vô tình và nghiệt ngã. Con vào lớp 1, chân con bắt đầu yếu hơn. Mẹ lại tối tăm mặt mày, vất vả sớm hôm, chạy đôn chạy đáo để mà tìm phương thuốc cứu chữa cho con, mặc cho căn bệnh nhức đầu của mẹ khi gió trở trời. Sáng con là thuốc bắc, chiều là thuốc nam. Cứ thế quanh năm, nhà minh phơi đầy những là thuốc. Hai năm trôi qua, bệnh con vẫn như vậy, không tiến triển cho mấy nhưng mẹ không nản lòng. Và rất may cho con khi con học lớp 3, có một đoàn từ thiện từ nước ngoài vào chữa bệnh. Thế là mẹ con ta liền đi ngay! Khi đó, con thấy mẹ cười, nụ cười mẹ rất đẹp, một nụ cười đầy hi vọng. Nhưng nụ cười hé nở chẳng được bao lâu thì bác sĩ Pháp cho biết “Cuộc đời sau này của em sẽ ngồi xe lăn.”. Và phải chăng đó là lời tiên tri trước cho số phận của con? Quả thật như vậy! Khi lên 10 thì đôi chân ấy đã không nghe theo lời con nữa. Bây giờ với con chuyện thả diều vào những chiều hè đã là quá khứ. Con rất buồn, muốn tìm một nơi nào đó thật kín để khóc thật to. Con đau khổ nhưng mẹ còn đau hơn con gấp 100 lần. Đối với bao người mẹ khác việc nuôi một đứa con là rất khó, nay với mẹ thì lại là một việc khó hơn.
Người đời có câu ca:
“…Khó đi mẹ dắt con đi. Con đi trường học, mẹ đi trường đời”
Nhưng với mẹ thì phải hát rằng:..
“Khó đi, mẹ cõng con đi. Con đi trường học, mẹ…”
Hằng ngày, con đến trường trên đôi vai của mẹ. Có đứa bạn thấy vậy còn nói : “Được mẹ cõng sướng quá ta!”. Nhưng chẳng sướng chút nào khi mẹ con mình có lần đã suýt ngã gục trước bậc thang lên lầu. Có lần, con đã hỏi mẹ: "Sao mẹ không bỏ con đi?" thì chỉ nhận lại được một câu: "Vì con là con mẹ".
Năm lên lớp 6, mẹ cộc cạch xe đạp chở con tới trường rồi cõng con vào lớp và cứ thế mặc nắng, mặc mưa, bước chân thận trọng của mẹ mòn dấu sân trường. Con lớn lên một chút, lưng mẹ oằn thêm một chút. Con lên cấp III mẹ càng cực khổ, bởi con nặng hơn và mẹ phải cõng con lên lầu I, nếu thi cử thì lên tận lầu II. Ngày hai buổi sáng, chiều, con nghe rõ hơi thở dồn dập của mẹ khi cõng con lên, xuống cầu thang.
Biết được gánh nặng của mẹ, con ra sức cố gắng học hành. Và rồi tin trúng tuyển ĐH đã gửi về gia đình mình. Mẹ vui lắm nhưng sao nước mắt mẹ lại tuôn ra? Vui và tự hào nhưng mẹ vô cùng lo lắng vì phải tìm nhà trọ gần trường và phải theo con, còn bé Thảo ai sẽ chăm lo? Ba phải trực tiệm hớt tóc nếu không sẽ mất khách (tiệm thuê) và liệu với nghề hớt tóc, ba nuôi nổi cả nhà hay không? Những dấu hỏi cứ chồng chéo lên nhau. Mừng con đậu ĐH, vui nhưng nước mắt mẹ đong đầy. Có phải lúc đó mẹ đã muốn buông tay? Nhưng nhìn con lặng lẽ ôm chồng sách thì mẹ lại không cầm lòng được. Thế là mẹ liều đưa con lên làm thủ tục nhập học, cũng chưa biết tiếp theo sẽ như thế nào. Thủ tục làm xong rồi, mẹ theo các sinh viên khác cõng con đến ký túc xá ĐHQG. Một gáo nước lạnh tạt vào hai mẹ con mình khi ban quản lý ký túc xá nhất định từ chối không cho vì chỉ có một suất cho con mà ko có một suất cho mẹ. Trào nước mắt, mẹ cõng con về thẳng Tiền Giang với quyết tâm... cho con nghỉ học.
Ở nhà hai ngày, suy nghĩ hai ngày, rồi mẹ lại cõng con quay lên, lần này thì lỉnh kỉnh cả giường, chiếu, nồi cơm, rổ rá, quần áo. Mẹ đã quyết định ở lại để làm đôi chân đưa con đến giảng đường bốn năm nữa. Một căn phòng lợp lá giữa cánh đồng trống ở phường Long Thạnh Mỹ, Q.9 do một vị bác sĩ tốt bụng cho ở nhờ, ngày ngày mẹ chở con qua 12km đường đến trường, nhẫn nại cõng con lên phòng học. Và con bắt đầu đời SV trên vai của mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”
- - - - - - - -
Vào 19:39 Ngày 17 tháng 7 năm 2011, cu trinh nguyen đã viết:
Bonjour cả nhà,
Buổi họp mặt bữa nay rất đông, vui, hào hứng, và bổ ich. Cảm ơn gia đình anh Phi Bằng đã chiêu đãi hậu hỉ mọi người. Cảm ở cháu Quang và các cháu đã tổ chức chu đáo. Nhiều bạn bè các cháu đã ra trường đi làm cũng đã tới dự, làm quen với nhóm chúng ta.
Đặc biệt thật cảm động khi thấy mẹ cháu Tú_ baị liệt nặng_ đã cõng cháu đến dự buổi họp, vì cháu đi xe lăn cũng không được.
diachi email cua anh Laurent BOZZI là: lbozzi...@....fr
Cháu Nguyễn chung Tú có thể viết thư cảm ơn bằng tiếng Anh.
Thân mến, và chào đoàn kết.
NGUYEN Cu Trinh
Consultant en SIRH
33 1 . . . (fixe)
33 6 . . . (mob)
* * *
First posted: 09:06:58 AM, Jul 19, 2011
Xem thêm tin tức về “Quỹ Học Bổng…” tại đây
Trở về homepage www.nuiansongtra.com