Đeo mặt nạ hồng, đi qua tuổi thơ,
Nghe tiếng võng, tiếng ầu ơ của Mẹ,
Qua tuổi học trò, bước chân chim sẻ,
Nghe trống giờ chơi, ấm áp sân trường,
Qua đêm trăng vàng, dòng sông quê hương,
Nhớ sớm tháng Ba, giọt sương nào lấp lánh.
Đeo mặt nạ đen, đi qua chiến tranh,
Mây trắng mùa Xuân, nhuốm màu tang tóc,
Gió tháng Giêng về, mang theo tiếng khóc,
Nắng mới dạt dào, bỗng chốc hoá đêm thâu.
Mà em ơi, tôi nào hiểu gì đâu,
Trên những đôi mắt âm u,
Những đôi mắt rực lửa hận thù,
Những đôi mắt ngời tia máu đỏ
Thù địch, phân ly, nguyên cớ nào, ai rõ?
Vầng trán Cha già, thêm những nét đăm chiêu.
Đeo mặt nạ nào, đi qua vườn yêu?
Nụ hồng xưa một lần hé nở,
Hương phấn ngất ngây, khiến lòng tôi bỡ ngỡ,
Tưởng thấy rõ đời mình, trong vết tích trăm năm.
Nhưng ánh sao băng vào cõi xa xăm.
Bỏ lại bên tôi, bức tường vôi trắng.
Không đeo gì, đi trong chiều hong nắng,
Sóng nước thì thầm một bản tình ca,
Và buổi chiều nay, tôi chợi hiểu ra,
Có những con đường, đi qua xót xa,
Để đến một miền,
Đầy hoa.
Lê Văn Công
10-2011.
* * *
Xem các bài khác cùng tác giả tại đây
Trở về homepage www.nuiansongtra.net