Chẳng còn gì phải không anh…
Chẳng còn gì!
Thời gian chẳng đợi ai, mọi thứ đều bay về quá vãng
Những con đường lặng im bao năm tháng
Phủ bụi thời gian trên những dấu chân người.
Sài Gòn những năm cuối sáu mươi
Cô gái miền Trung ngơ ngác bước lên thềm đại học
Nắng Sài Gòn vương dài trên tóc
Những cơn mưa chợt đến bất ngờ.
Cô gái đi một mình , vừa đi vừa làm thơ
Áo dài trắng vướng chân chiều lộng gió
Dẫm ấu thơ mình dưới chân giày vụn vỡ
Đong đưa giữa chiều từng giọt lá me bay.
Sài Gòn hơn bốn mươi năm sau
Cô gái ngày xưa giờ trở thành góa phụ
Âm thầm đi qua những con đường xưa cũ
Gọi thời gian về lại trái tim mình.
Chẳng còn gì kể cả những giọt nắng lung linh
Mưa Sài Gòn cuốn trôi dòng nước mắt
Thiếu phụ vẫn đi một mình nghe tim mình se thắt
Vẫn một mình
trên dòng chảy
thời gian.
VƯƠNG HOÀI UYÊN
Sài Gòn 5.2011
* * *
Xem các bài khác cùng tác giả tại đây
Xem các bài khác cùng chủ đề tại đây
Trở về homepage www.nuiansongtra.net