Nghĩ mãi không cùng một nỗi đau,
Nhớ về một thuở…ngỡ chiêm bao.
Trắng tay tàn cuộc đành tan tác.
Dậy nỗi kinh hoàng bỗng mất nhau.
Từ ấy dập vùi thân chiến bại
Đâu còn dám nghĩ chuyện xưa sau!
Giam thân đất trích bao cay đắng,
Tuổi trẻ chìm theo đáy mắt sâu.
Cứ ngỡ rừng xanh thành mộ địa,
May sao đời thoát kiếp cơ cầu.
Mênh mang mặt đất vô cùng tận,
Lưu lạc phương trời lại gặp nhau.
Nhắc mãi một thời thân ái cũ,
Bao nhiêu mộng ước dạt về đâu?
Bao nhiêu bằng hữu còn hay mất?
Đã thênh thang hay vẫn dãi dầu?
Tâm sự chưa tròn câu tái ngộ,
Mà thời gian đã vội qua mau!
Mười lăm năm ấy thân hồ hải
Đất khách đêm dài chạnh nhớ nhau.
P. Trần Đào
* * *
Xem bài khác cùng tác giả: click vào đây
Xem bài khác cùng chủ đề: click vào đây
Trở về trang chính: www.nuiansongtra.net